vendredi 7 octobre 2022

Thần Chương 9

 Thần

Chương 9

— Đúng vậy! Mộc Uyên Thanh đáp.

— Y là đệ tử yêu của ta. Ngươi có biết không?

Nam Hải Ngạc thần hỏi.

— khi đó chưa biết. Nhưng sau này đã biết!

— hừ, nhìn cái vẻ ngươi còn chưa biết sợ!

— tại sao lại phải sợ?

— ngươi không sợ ta? Ngươi cậy ai mà có cái gan đó?

— không ai cả. Chính là ta cậy vào ông mới không sợ!

— Mi nói hàm hồ cái gì! Ngươi cậy .. ta?

— ông là một trong Tứ đại ác nhân đỉnh đỉnh đại danh, há lại ra tay động thủ với một thiếu nữ bị thương!

— Cũng có lý!

Nam Hải Ngạc Thần cười khà khà.

Đoàn Dự chen vào:

— giang hồ đồn đại Nam Hải Ngạc Thần lão nhân gia võ công cái thế. Không bao giờ đánh người bị thương không sức chống trả. Thậm chí đối thủ đơn lẻ cũng chẳng thèm ra tay, mà càng đông càng thấy hứng thú, để thấy võ công lão nhân gia càng cao cường!

Ánh mắt Nam Hải Ngạc Thần lờ đờ như say thuốc cười hì hì:

— Cũng có lý! Ngươi nghe ai nói thế?

— thì nào là Tả Tử Mục đông tông, Tân Song Thanh tây tông Vô Lượng Kiếm Phái, Tư Không Huyền của thần Nông Bang, Mã Vương Thần Chung Vạn Cừu Vạn Kiếp Cốc, lại có Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo, rồi Thuỵ bà bà, Bình bà bà tới từ Giang Nam Vương phủ, bao nhiêu là người, ta thật không nhớ hết!

— tiểu tử ngươi thật có ý tứ. Lần sau nghe ai nói ta anh hùng hào kiệt, nhất định phải ghi nhớ kỹ tên tuổi!

Rồi lão quay qua hỏi Mộc Uyển Thanh:

— ngươi có thể giết đồ đệ yêu của ta, võ công không tệ, ai có thể đả thương ngươi?

— là một đám vây công ta. Nam Hải Ngạc thần càng đông càng hứng thú, ta nào có bản lãnh như vậy!

— cũng có lý. Một đám vây công 1 cô nương! Đúng là không biết nhục!

Đoàn Dự thêm vào:

— đúng vậy nếu Nhạc đại gia ngươi mà ở đó, hẳn sẽ bẻ cổ một đám cậy đông hiếp đáp đàn bà con gái! Tại hạ thấy trong Tứ Đại Ác Nhân, Nam Hải Ngạc Thần là ác nhất, đứng hàng lão đại mới đúng, tuyệt kỹ bẻ cổ đệ nhất thiên hạ!

— ha ha ha tiểu tử ngươi thật thông minh, biết ta là ác nhất, lão đại thì không! Lão nhị được rồi! Ha ha ha!

Nam Hải Ngạc Thần vịn vai Đoàn Dự, khiến hắn đau đớn, mà không giãy ra được.

Lão buông Đoàn Dự, quay sang Mộc Uyển Thanh nói:

— Nhạc lão nhị ta là anh hùng hảo hán không giết đàn bà con gái bị thương! Đợi khi nào các ngươi người đông thế mạnh giết cũng không muộn, giờ ta tha cho! Mà ta hỏi, có tin đồn ngươi bịt mặt là để người đời không thấy. Nếu để người thấy, kẻ ngươi không giết thì sẽ phải lấy làm chồng phải không?

— đúng vậy!

— vì sao?

— sư phụ ta muốn ta lập lời thề đó! Bằng không sẽ không truyền võ công!

— sư phụ mi là ai? Thằng cha nào lại quái ác lạ đời thế?

— ta kính trọng ông, một điều lão gia, hai điều lão gia, mà ông lại khinh khi nhục mạ sư phụ ta!

Nam Hải Ngạc Thần bổ cườm tay xuống tảng đá bên cạnh khiến nó vỡ vụn. Công lực thật kinh người, nhưng sắc mặt Uyển Thanh vẫn lãnh đạm, không kinh hoảng.

— Nghe cũng có lý! Vậy lão phu xin hỏi tôn tánh lệnh sư?

— sư phụ ta tên là U Cốc Khách!

— U Cốc Khách? Chưa từng nghe qua! Không có tiếng tăm gì!

— Sư phụ ta ẩn cư nơi hoang dã. Sao có thể so sánh với người có danh tiếng lẫy lừng như ông!

— Nghe cũng có lý!

Rồi lão cao giọng:

— tên đệ tử của ta có phải vì muốn xem mặt ngươi mà bị ngươi giết?

— hiểu rõ hắn không ai bằng thầy! Nếu hắn học được một phần bản lãnh của ông, ta sao giết nổi hắn!

Nam Hải Ngạc thần biết rõ đệ tử háo sắc, chết không có gì lạ. Nhưng môn phái của lão có lệ đơn truyền. Lão tốn bao tâm huyết mới bồi dưỡng được 1 tên như ý! Cả chục năm chứ ít gì! Càng nghĩ lão càng căm tức.

Lão rít lên một tiếng hãi hùng:

— ta phải báo thù cho đồ đệ!

Mộc Uyển Thanh biến sắc. Đoàn Dự liền nói:

— Nhạc nhị gia, ông đã nói không giết Mộc cô nương rồi, không thể rút lời. Đệ tử của ông không học nổi một phần của ông, chết cũng đáng, khỏi làm mất mặt của ông!

— nói cũng có lý! Nhạc lão nhị không thể để bị làm cho mất mặt được.

Rồi quay sang hỏi Mộc Uyển Thanh:

— đồ đệ ta đã nhìn thấy mặt ngươi chưa?

— Chưa!

— như vậy Tôn Tam Bá chết là không nhắm mắt. Vậy ta phải thay y nhìn rõ mặt ngươi là xấu như quỷ hay đẹp như tiên!

Mộc Uyển Thanh sợ hãi rụng rời. Nàng đã lập lời thề. Lỡ lão lột khăn che mặt, không thể giết lão, vậy chỉ có thể lấy làm chồng hay sao!

— ông là bậc võ lâm cao nhân, sao lại làm việc đê hèn này!

Nam Hải Ngạc Thần nói:

— ta là ác nhân! Việc càng ác càng thích làm. Bình sinh ta chỉ tránh giết kẻ nào không có sức chống trả, còn lại không việc ác nào không làm. Ngươi tự bỏ khăn che mặt, để ta khỏi phải động thủ!

— ông nhất định đòi xem mặt ta sao?

Mộc Uyển Thanh run rẩy.

— ngươi còn lằng nhằng, không chỉ lột khăn che mặt, ta còn lột hết quần áo của ngươi nữa!

Mộc Uyển Thanh thầm nghĩ, không giết nổi lão, chỉ có thể tự tận.

Nàng thấy Nam Hải Ngạc Thần muốn ra tay, bèn vung tay phóng liền 3 mũi ám tiễn. Nhưng ám tiễn đụng tới bụng lão, lại như đụng vào da cá sấu, lộp bộp rớt xuống.

Mộc Uyển Thanh kinh hãi, phóng tiếp 3 mũi tiễn khác. Hai mũi đâm vào ngực Nam Hải Ngạc Thần lại rớt xuống. Một mũi hướng tới mặt, bị lão giơ ngón tay búng đi mất!

Uyển Thanh rút kiếm cứa ngang cổ!

Nàng đã bị thương muốn dùng kiếm tự vẫn mà bị Nam Hải Ngạc Thần nhanh tay đánh bay kiếm.

— ta chỉ không giết kẻ không đủ sức chống cự. Nay ngươi đã phóng 6 mũi ám tiễn, sau khi xem mặt liền giết ngươi. Coi như không vi phạm quy tắc!

— sai rồi!

Đoàn Dự liền lên tiếng. Lúc này Bắc Minh thần công trong cơ thể phải ứng phó cơn đau đoạn trường, không thể sử dụng, bằng không dù bạo thể, hắn cũng nhất định hút khô Nhạc lão tam, mặc kệ chuyện sau này!

— tiểu tử ngươi nói gì?

— ông là anh hùng hảo hán, không nên hiếp đáp một cô gái bị thương!

— ngươi không thấy cô ta phóng ta 6 ám tiễn hay sao? Đó là cô gái bị thương hiếp đáp anh hùng hảo hán! Đâu phải anh hùng hảo hán ức hiếp cô gái bị thương!

— Thế chưa đúng!

— Cái gì chưa đúng, xú tiểu tử?

— ông có lời hứa không giết kẻ không có đủ sức chống lại phải không?

— Phải!

— vậy lão tiền bối có chịu giữ lời không?

— đương nhiên! Nửa chữ không đổi!

— vậy những kẻ đã ra lời hứa mà thay đổi thì là cái dạng gì?

— là đồ rùa đen, quân đê tiện!

— hay lắm. Lão xem, lão chưa đánh Mộc cô nương, nhưng cô ấy đã phóng ám tiễn trước. Như vậy đâu gọi là chống lại. Giả sử nàng ra tay trước mới gọi là nàng chống lại. Nàng phóng ám tiễn trước, là nàng đánh lén chứ không phải chống lại. Nếu lão giết nàng tức là lão đã thay đổi lời hứa. Lão sẽ là con rùa đen, là quân đê tiện!

Ngạc Lão Tam bị nói cho đầu óc quay mòng mòng không hiểu gì. Lão gầm lên:

— sao ngươi dám chửi ta là rùa đen, quân đê tiện?

— nếu ông thay đổi quy củ thì mới là rùa đen đê tiện. Ông là đồ rùa gì, đê gì là do ông có thay đổi quy củ hay không!

Mộc Uyển Thanh quay mặt, nước mắt chảy ra không dám nhìn. Nàng đinh ninh Đoàn Dự dám mắng Nam Hải Ngạc Thần, ắt sẽ bị lão vặn cổ!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire