Thần
Chương 10
Nam Hải Ngạc thần thầm nghĩ nếu giết thằng lỏi này, e là sẽ vi phạm quy củ, giết người không có sức chống cự, sẽ là con rùa đen, là đồ đê tiện.
Lão trừng con mắt bé nhìn Đoàn Dự, hai tay bóp chặt vai hắn.
Đoàn Dự đau điếng, nhưng vẫn nói:
— ta không có sức chống trả, ngươi giết ta đi!
— quên đi! Ta không mắc lừa ngươi, trở thành rùa đen, đồ đê tiện đâu!
Lão quẳng Đoàn Dự vào cạnh Mộc Uyển Thanh. Công lực của hắn đã hao hết, nên thật sự đau muốn chết!
Lão đưa tay giật áo choàng trên người Mộc Uyển Thanh ném đi. Nàng sợ hãi rụt người lại.
— ngươi không nghe lời, lột khăn che mặt, ta sẽ lột quần áo ngươi!
Uyển Nhi nhanh chóng quyết định, nàng quay mặt lại nhìn Đoàn Dự, lưng quay về phái Nhạc lão tam:
— chàng là người đầu tiên nhìn thấy mặt thiếp!
Nàng chầm chậm tháo khăn che mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đoàn Dự không khỏi ngây dại!
Khuôn mặt nàng tươi sáng như trăng thượng huyền, thanh khiết như tuyết đọng trên hoa, xinh đẹp vô cùng. Dù có hơi xanh xao vì mất máu, lại càng làm tăng nét đẹp yếu đuối khiến đàn ông hận không thể ôm vào lòng bảo bọc!
Xong nàng lại che khăn, quay lại nói với Nam Hải Ngạc Thần:
— nếu ông muốn xem mặt ta, hãy hỏi phu quân của ta trước!
— ô hay! Ngươi đã có chồng rồi sao? Ai?
Mộc Uyển Thanh chỉ vào Đoàn Dự:
— ta đã có lời thề, người con trai đầu tiên nhìn mặt của ta, nếu không bị ta giết, sẽ trở thành chồng của ta! Đoàn lang, thiếp đồng ý làm vợ chàng!
Đoàn Dự liếm mép, hắn thật sự hi vọng Bắc Minh Thần Công không bị “tắc”, sẽ lập tức thôn phệ Nam Hải Ngạc Thần!
Nam Hải Ngạc thần trợn mắt nhìn Đoàn Dự. Lão nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, vòng quang người hắn, rồi đột nhiên ra tay sờ nắn khắp người hắn.
— Tuyệt quá! Tuyệt quá! Hay tuyệt! Hay tuyệt! Ngươi giống hệt ta! Giống y hệt!
Nam Hải Ngạc Thần tiếp tục sờ nắn khiến mộc uyển Thanh rất đỗi kinh ngạc.
— Mi quả giống ta! Không khác tý nào. Theo ta đi thôi!
— đi đâu?
— thì đi với ta. Làm đồ đệ của ta. Ngươi giả vờ van xin làm đồ đệ của ta một chút, sau đó ta liền thu nhận ngươi! Thật may mắn, Tôn Tam Bá đã chết, ta khỏi tốn công giết y để thu ngươi!
Lúc này phía bên kia vực vang lên tiếng gầm. Tiếng gầm vang vọng máy dãy núi.
Nhạc lão tam, quay qua lẩm bẩm
— đã tới rồi sao!
Rồi lão nhìn vào mấy bụi rậm xung quanh quát lớn:
— còn không chịu ra! Lấp ló cái gì!
Thì ra là mấy người Thuỵ bà bà đã tranh thủ leo lên tới đây, núp một bên, nhưng không qua mắt được lão.
— thấy ta thu được đồ đệ. Các ngươi tới chúc mừng hả!
— tiền bối, bọn vãn bối tới đây bắt ả tiện nhân này, báo hù cho bạn.
— cô nương này là vợ đồ đệ ta. Kẻ nào dám bắt! Cút ngay!
Tiếng hú lại vang lên, Nhạc lão tam gầm gừ
— biết rồi! Tới ngay.
Đoàn Dự bảo:
— ông đi rồi, họ sẽ giết ta, làm sao có thể làm đồ đệ của ông!
Nam Hải Ngạc Thần không thèm quay lại, vươn tay tóm cổ một lão già, thuận tay vặn gãy cổ lão.
Lão già này trước đó liên thủ với Thuỵ bà bà, thực lực không thua kém gì bà ta.
3 kẻ cầm kiếm xông lên bị Nam Hải Ngạc thần đá bay xuống vực, chết mất xác!
Thuỵ bà nà, Bình bà bà khiếp vía quay lưng chạy xuống núi.
— đứa nào chạy chậm đừng trách ta vặn cổ!
Tiếng còi sắt lại vang lên, dồn dập hơn.
— con bà nó. Đến ngay đây. Giục gì mà giục gấp thế! Ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại!
Nói xong Nam Hải Ngạc Thần lao mình xuống vực.
Lúc này Đoàn Dự khuỵu xuống, mồ hôi như tắm. Ban nãy gắng gượng, nhưng giờ cơn đau của Đoạn Trường Tán khiến hắn không chịu nổi nữa.
Mộc Uyển Thanh sợ hết hồn:
— Đoàn Lang, làm sao vậy?
— không sao.. đoạn trường tán..
— chàng đã uống giải dược chưa?
— đã uống rồi!
— chẳng lẽ là thuốc giả?
— chúng ta lừa họ, họ lừa lại cũng không oan. Nhưng ta cho rằng thuốc là thật. Chỉ là con đau đoạn trường vẫn phải trải qua!
Mộc Uyển Thanh lo lắng ôm hắn vào lòng.
Đoàn Dự cảm giác toàn thân thư thái, lâng lâng, cơn đau cũng dịu lại.
— nàng bỏ khăn che mặt đi!
— chàng đã nói, thiếp sẽ nghe lời.
Mộc Uyển Thanh tháo khăn, đoàn Dự lại một phen ngắm đến ngẩn người.
— nàng thật xinh đẹp! Thiên tiên trên trời cũng đến thế mà thôi!
— chết đến nơi rồi còn lẻo mép!
Mộc Uyển Thanh đau xót dùng vạt áo lau mồ hôi cho hắn, nước mắt lăn dài trên má.
— đừng khóc! Ta không sao rồi! Nhưng nàng đừng rời ta! Nàng rời ta, ta sợ sẽ đau tiếp!
— chàng là giả vờ?
— ai ui!
Lại một cơn đau bộc phát. Nhưng nhanh chóng qua đi.
— Đoàn Lang, nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp cũng không thiết sống, chúng ta xuống âm phủ kết thành vợ chồng!
— không được! Nàng phải sống! Phải trả thù cho ta! Hàng năm phải dọn mộ bái tế ta nữa. Vài chục năm ta mới nhắm mắt được!
— sao kỳ vậy? Người chết rồi còn biết gì nữa đâu mà lo lắng việc quét mộ!
— ta nói nàng nghe. Hàng năm nàng tảo mộ, ta ở dưới đó sẽ biết, ngóc lên nhìn sắp đẹp tuyệt trần của nàng sẽ mát ruột lắm. Chứ như nàng cùng chết với ta , cả hai biến thành nắm xương xấu xí!
Mộc Uyển Nhi nghe hắn liên tục tán dương sắc đẹp của mình thì sung sướng thoả dạ lắm. Khó lắm mới tìm được lang quân như ý. Nhưng nghĩ hắn có thể sẽ chết thì lại ứa nước mắt!
— tinh! Chúc mừng chủ nhân đã đạt được trái tim Mộc Uyển Nhi. Thưởng 5 tinh trùng. Tổng tinh trùng có thể dùng: 10
Đoàn Dự đã hết đau, ôm lấy eo thon của nàng, kéo xuống, hôn lên đôi môi xinh của nàng.
Trái tim Mộc Uyển Thanh nhảy lên như muốn phá ngực chui ra.
Nàng còn tưởng hắn phải chết, liền nói:
— chàng là người đầu tiên nhìn thấy mặt thiếp, nếu chàng chết, thiếp sẽ rạch mặt, để không ai có thể nhìn thấy gương mặt này nữa!
Đoàn Dự lại kéo nàng xuống hôn hồi lâu!
— ngốc! Ta sẽ không chết! Ta sẽ bảo vệ nàng! Ta sẽ không để ai bắt nạt nàng!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire