Anh ta bị sao thế?
Trần Tư Tư tiếp tục nói:
"Mới vừa nãy, Tập đoàn Bùi thị đã giao dự án hợp tác ở Nam Giao cho nhà tôi."
"Đệt, thật hả?"
Dự án Nam Giao đúng là miếng mồi béo bở, rất nhiều người cạnh tranh.
Ông già khốn nạn nhà tôi cũng tham gia. Ông ta đã âm thầm gửi không ít quả cáp, muốn thiết lập quan hệ với Tập đoàn Bùi thị để giành lấy dự án, giờ lại rơi vào
tay nhà họ Trần.
Biết được tin này, ông ta chẳng tức đền nhồi máu cơ tim ả?
Tôi bất giác bật cười.
"Ấy, khoan đã, chuyện này liên quan gì đến Hà Mộ Ngạn?"
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm không khí. Hà Mộ Ngạn đứng một bên ho nhẹ một tiếng. Anh ta vội vã đứng dậy:
"Anh đi làm bữa tối đây."
"Đứng lại."
Tôi kéo anh ta lại: "Hai người có chuyện gì giấu em đúng không?"
Trần Tư Tư đầu dây bên kia vội vàng giải thích:
"Không phải, là, là tại buổi tiệc tối qua, hành động của Hà Mộ Ngạn đã tát thẳng vào mặt Lâm Viên Viên, sau đó Tập đoàn Bùi thị cảm thấy cha cậu và họ hàng của
cậu phẩm hạnh không đoan chính, nên đã không hợp tác nữa. Thế là đến lượt nhà tôi."
Thì ra là vậy.
Thấy tôi tin rồi.
Hà Mộ Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Vừa cúp điện thoại của Trần Tư Tư, điện thoại của ông già khốn nạn lại gọi đến.
Tôi vừa nhấc máy, là một tràng chửi rủa xối xả vào mặt.
“Thư Uyển, tất cả là tại mày. Mày đúng là sao chối, nếu không phải tại mày, Tập đoàn Bùi thị sao lại không hợp tác với chúng ta?"
"Tập đoàn Bùi thị không hợp tác với các người thì liên quan mẹ gì đến tôi."
Cái gì cũng đỗ lỗi lên đầu tôi được.
"Hôm nay mày phải đi xin lỗi Tổng tài Bùi, nói là mày đồng ý kết hôn thương mại với ông ta."
“Không thể nào, tôi đã kết hôn rồi. Nhưng nếu Bùi Tri Uyên muốn làm tiểu tam, tôi cũng không phải là không thể cân nhắc."
Lời còn chưa dứt, Hà Mộ Ngạn sặc một ngụm trà.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có thêm vẻ thâm sâu khó hiểu.
"Mày cố tình chọc tức tao chết thì thôi phải không!?"
“Thư Uyễn tao nói cho mày biết, nếu mày không đi xin lỗi Tổng tài Bùi, tao sẽ đốt hết những bức tranh mẹ mày để lại."
"Lâm Khánh Tổ! Đồ vô sĩ!"
Cúp điện thoại, cơ thể tôi vẫn không kìm được run rẫy.
Với thực lực công ty của tôi bây giờ, có thể cứng đối cứng với bọn họ rồi, chỉ tiếc là những bức tranh cũ của mẹ tôi vẫn còn nằm trong tay bọn họ.
Đó là di vật của mẹ tôi.
Tôi không thể nhìn chúng bị phá hủy.
Hà Mộ Ngạn nắm lấy tay tôi:
"Uyên Uyên, anh sẽ đi cùng em đến Tập đoàn Bùi thị."
"Không cần đâu."
"Tại sao?"
“Lỡ Bùi Tri Uyên xấu hổ thành giận, tìm người đánh anh thì sao?"
Đối tượng kết hôn thương mại của hắn ta thà lấy bảo vệ công ty còn hơn lấy hắn ta. Lỡ hắn ta không nuốt trôi cục tức này thì sao.
Hà Mộ Ngạn thể trạng đúng là không tệ, nhưng thật sự không thể đánh lại những tên vệ sĩ chuyên nghiệp đó đâu.
Khóe miệng Hà Mộ Ngạn giật giật:
"Trong lòng em, Bùi Tri Uyên tồi tệ đến vậy sao?"
"Không tồi tệ, anh ta lớn tuổi vậy rồi, cứ đòi cưới em làm gì?"
"Lớn tuổi ư? Uyển Uyển đang ám chỉ anh đó ả?"
Trong mắt Hà Mộ Ngạn hiện lên vẻ nguy hiểm.
Tôi vội vàng nói: "Không có. Em không có."
Mặc dù đều lớn hơn tôi năm tuổi.
Nhưng anh ta sao có thể so với Hà Mộ Ngạn được?
Bùi Tri Uyên đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Hà Mộ Ngạn đưa tay ôm lấy, tôi chui lọt vào lòng anh ta.
"Nếu Bùi Tri Uyên thật lòng thích em thì sao?"
"Kiều người vô vị như vậy, em cũng sẽ không thích đâu."
"Vô vị?"
Hà Mộ Ngạn lặp lại từ này mấy lần, ôm tôi ngang người lên lầu hai.
Cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, anh ta thay đổi đủ mọi cách giày vò tôi, giọng khàn khàn: "Uyển Uyển, vô vị không?"
Tôi khản cả giọng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.
Tôi đang mắng Bùi Tri Uyên mà.
Cái đồ chó má đó tự mình nhận vơ cái gì vậy?
Sáng hôm sau, tôi và Hà Mộ Ngạn đi đến dưới tòa nhà Tập đoàn Bùi thị.
Vẫn chưa bước vào, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm một lớp mồ hôi. Hà Mộ Ngạn nắm lấy tay tôi:
"Không sao đâu. Có anh ở đây với em."
"Hà Mộ Ngạn, em nói cho anh biết. Lát nữa nều bọn họ thật sự ra tay đánh người, anh cứ nhìn ánh mắt em mà hành động, hai chúng ta nhanh chân chạy đi."
Đánh không lại.
Chúng ta còn không chạy được sao?
Tôi bày ra vẻ mặt như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.
Hà Mộ Ngạn bị chọc cười.
"Em tin anh đi, bọn họ không dám bắt nạt em đâu."
Vì đã có cuộc hẹn trước, chúng tôi nhanh chóng đến bên ngoài văn phòng tổng tài của Bùi Tri Uyên.
Trên đường đi, luôn có người gật đầu ra hiệu với chúng tôi.
"Bùi tổng của các anh không có ở đây à?"
Trợ lý riêng của Bùi Tri Uyên nghiến răng, không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
"Bùi tổng nói, cô Thư đến rồi thì cứ trực tiếp vào trong đợi anh ấy là được."
Đấy cửa bước vào, quả nhiên không có ai.
Tôi ngồi trên chiếc sofa một bên, nhìn quanh, y hệt phong cách lạnh lùng của tổng tài bá đạo trong tưởng tượng.
Nhưng đợi năm phút rồi, Bùi Tri Uyên vẫn chưa đến.
Tôi có chút sốt ruột:
"Anh nói xem, Bùi Tri Uyên đi đâu rồi?"
"Anh ấy không đi đâu cả. Ngay đây thôi."
Nghe vậy, tôi nhìn quanh, trong văn phòng rộng lớn chỉ có tôi và Hà Mộ Ngạn hai người.
"Anh được lắm, lại dọa em nữa."
Đang nói thì có người đấy cửa bước vào.
Là người trợ lý lúc nãy.
Anh ta cầm một chồng tài liệu đi vào.
“Tổng tài Bùi, tài liệu về dự án hợp tác với Lâm thị mà anh cần đều ở đây."
Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?
Bùi Tri Uyên cái tên biển thái này biển thành khí rồi sao?
Trong lúc tôi đang nghi thần nghi quỹ, Hà Mộ Ngạn đứng bên cạnh tôi trả lời:
"Ừm, cứ đặt lên bàn là được. Đóng cửa lại, đừng để người khác vào."
"Vâng."
Đợi trợ lý đi ra ngoài. Mắt tôi vẫn mở to.
"Bùi, Bùi tổng? Bùi nào cơ?"
"Đương nhiên là, Bùi tổng mà em đã bỏ hôn ước ấy."
Tôi ngây người nhìn người trước mắt.
Cuối cùng cũng phản ứng kịp. Theo bản năng muốn bỏ chạy. Ngay lập tức bị anh ôm ngang eo, ném thẳng lên ghế sofa.
"Hà Mộ Ngạn, không phải, Bùi Tri Uyên."
"Ừm. Hà Mộ Ngạn là tên hồi nhỏ anh đặt theo họ của mẹ anh ngày trước."
"Không phải, anh có bị bệnh không hả? Anh bị biển thái tâm lý à? Ai lại đi mạo danh bảo vệ, đặt bẫy để dụ người thế này?"
Tôi căm hờn trừng mắt nhìn anh.
Đồ cáo giả.
Bùi Tri Uyên bị mắng nhưng trên mặt không hề có vẻ tức giận.
"Ban đầu là ai chủ động bắt chuyện với anh, đòi kết hôn với anh thế?"
"Bùi Tri Uyên, anh đã nhận ra em từ sớm rồi đúng không?"
"Ừm."
"Bùi Tri Uyên, anh vô sì. Em muốn ly hôn với anh. Ly hôn ngay bây giờ. Anh lừa dối tình cảm của em. Anh lớn tuổi vậy rồi, còn lừa gạt cô gái vừa mới tốt nghiệp
như em. Anh thiều tiền à? Một tổng tải lớn như vậy còn lửa tiền bao nuôi của em, trả tiền lại cho em mau."
Tôi chìa tay ra.
Bùi Tri Uyên đặt một xấp thẻ đen vào tay tôi.
“Tất cả đều không giới hạn hạn mức."
"Bùi Tri Uyên, anh đừng tưởng có thể dùng tiền mua chuộc em. Em không phải loại người đó."
Anh cúi người, đặt tay tôi lên ngực anh:
"Vậy, dùng cơ thể để mua chuộc nhé?"
Mẹ kiếp.
"Rốt cuộc là ai đã đồn đại anh cao lãnh, không gần nữ sắc thế?"
"Cũng không hoàn toàn là tin đồn đâu. Anh có một cô gái rất thích, rất thích. Lần đầu gặp em ấy, em ấy mới bốn tuổi."
Anh vừa nói vừa ra hiệu:
"Hình như mới chỉ đến ngang eo anh."
"Ngày hôm đó là tang lễ của mẹ em ấy. Không ai quan tâm đến em ấy, em ấy ôm búp bê đứng một góc, không khóc không quẩy. Em ấy đưa cho anh một viên kẹo,
em có biết em ấy nói gì với anh không?"
Tôi lặng lẽ nghe anh tiếp tục kể.
"Anh ơi, anh ăn kẹo của em rồi, anh sẽ bảo vệ em đúng không? Ai lại muốn hối lộ người khác chỉ bằng một viên kẹo chứ? Nhưng anh thật sự đã bị hối lộ rồi."
Anh ôm tôi đang thất thần vào lòng:
"Bùi gia và gia đình ông ngoại em là thế giao. Khi đó, biết tin mẹ em qua đời và cha em lấy vợ mới, cha mẹ anh đã từng muốn đón em về Bùi gia, nhưng cha em
nhất quyết không chịu. Bọn anh cứ tưởng hổ dữ không ăn thịt con, dù sao em cũng là con gái ruột của ông ta. Uyển Uyễn, xin lỗi em."
"Sau này anh đề nghị kết hôn thương mại với gia đình em, nhưng em rất phản đối. Điều này anh đều hiểu. Em không thích anh, vậy anh sẽ thay đổi bản thân, để
em thích anh."
“Thư Uyễn, anh thật sự thật sự không cố ý lừa dối em. Em có thể đừng ghét bỏ anh không?"
Giọng Bùi Tri Uyên nghẹn ngào, hốc mắt cũng đã ửng đỏ.
Tôi đưa tay ôm lấy anh.
Bùi Tri Uyên dùng một dự án hợp tác, giúp tôi đổi lại những bức tranh của mẹ tôi.
Hai chúng tôi giả vờ cãi nhau qua điện thoại. Bùi Tri Uyên giả vờ tức giận đến mức không thể kiềm chế.
“Thư Uyên, em coi đây là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả. Sau này những dự án của gia đình em, Tập đoàn Bùi thị sẽ không tham gia nữa."
"Bùi Tri Uyên, anh đừng hỏng dùng chuyện này uy hiếp em!"
Hai chúng tôi diễn khá đạt. Ông già khốn nạn bên đầu dây kia thật sự tin rằng tôi đã hoàn toàn đắc tội với Tập đoàn Bùi thị sợ rước họa vào thân.
Ngày hôm sau, ông ta ký thỏa thuận với tôi, muốn cắt đứt quan hệ.
Đúng như ý tôi.
Cầm lấy tài liệu đã ký, tôi quay đầu lên xe của Bùi Tri Uyên.
Đúng như ý tôi.
Cầm lấy tài liệu đã ký, tôi quay đầu lên xe của Bùi Tri Uyên.
"Như vậy, đối phó với Lâm gia sẽ không còn lo lắng gì nữa."
Tôi và Bùi Tri Uyên liên thủ. Lâm gia mất rất nhiều dự án, dòng tiền cũng gặp vấn đề.
Ngày Lâm thị tuyên bố phá sản, tôi đang cùng Bùi Tri Uyên chọn váy cưới.
Lâm Khánh Tổ cuối cùng cũng biết tất cả đều là âm mưu của chúng tôi. Ông ta đến công ty tôi gây rồi.
Thế nhưng tôi đưa ra thỏa thuận cắt đứt quan hệ, bảo vệ liền tống cổ ông ta ra ngoài. Ông ta cùng đường, nhảy lầu tự sát.
Tôi nhân cơ hội này thâu tóm Lâm thị, khiến nó một lần nữa mang họ Thư. Hai mẹ con tiểu tam không còn nơi che chở, bị chủ nợ tìm đến tận nhà, đánh cho toàn
thân bê bết máu.
Là hàng xóm tốt bụng báo cảnh sát.
Mẹ Lâm Viên Viên chết ngay tại chỗ. Lâm Viên Viên bị cắt cụt một chân, tỉnh lại thì phát điên.
Tuy nhiên, những chuyện đó đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi và Bùi Tri Uyên tổ chức lại hôn lễ.
Tại hôn lễ, Bùi Tri Uyên nhét một viên kẹo vào miệng tôi.
Tại hôn lễ, Bùi Tri Uyên nhét một viên kẹo vào miệng tôi.
"Ăn kẹo của anh rồi, thì phải yêu anh cả đời đầy nhé."
"Được."
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire