mardi 2 septembre 2025

BG Chuong 2

 Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Bất Giang

Câu trả lời không khó đoán.

Tôi lạnh lùng nhìn Lục Hành Xuyên và Phương Kỷ Tuyết trong phòng bệnh.

Cô ta cúi đầu, nức nở thê lương.

Lục Hành Xuyên cụp mắt xuống, không nhìn cô ta.

Nhưng hai bàn tay siết chặt hai bên sườn đã sớm tố cáo tâm tình của hắn.

Như thể chỉ có làm vậy hắn mới có thể kiềm chế được cơn thôi thúc muốn ôm cô ta vào lòng.

Sau khi chia tay với Lục Hành Xuyên, Phương Kỷ Tuyết bỏ đi biệt tăm, tuần trước mới trở về nước.

Còn Lục Hành Xuyên, chỉ là vô tình thoáng thấy nửa khuôn mặt nghiêng của cô ta trên đường, đã thất thần đến mức mất lái, đâm xe lên dải phân cách.

Rồi hắn nhớ lại tất cả.

Cô ta chẳng làm gì cả.

Chỉ một cái nghiêng mặt, đã khiến cảm tình và hôn nhân của tôi sụp đổ tan tành.

“Anh Hành Xuyên, sao anh không nhìn em? Là không muốn tha thứ cho em, hay… không dám?”

Phương Kỷ Tuyết nói ra những lời gây sốc.

Lục Hành Xuyên quả nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi sao phải không dám? Là cô phản bội tôi trước.”

“Em đâu biết lúc đó anh bị thương nặng đến vậy, cũng đâu biết anh quên em rồi…”

Cô ta lau nước mắt, đột ngột lao về phía trước, dang tay ôm lấy Lục Hành Xuyên.

Lục Hành Xuyên phản ứng cực nhanh.

Hắn lập tức giằng ra, hai tay giữ chặt vai cô ta, mạnh tay đẩy ra ngoài.

Rầm một tiếng.

Phương Kỷ Tuyết đập vào lan can giường, mặt đau đến méo xệch.

Nhưng cô ta dường như không cảm nhận được.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Lục Hành Xuyên vừa để lộ trong lúc giằng co.

“Sao lại thế? Ở đây…”

Cô ta run run đưa tay, đầu ngón tay chưa kịp chạm vào đã rụt lại như bị bỏng.

Ánh mắt của Lục Hành Xuyên cũng tối đi.

Hắn khàn giọng: “Ở đây từng có một hình xăm.”

Giờ chỉ còn lại một vết sẹo ngoằn ngoèo.

Lục Hành Xuyên từng nói với tôi hắn không nhớ mình bị thương khi nào.

Nhưng mỗi lần tôi đề nghị đi xóa sẹo, hắn lại bực bội.

Không thì né tránh chủ đề, hoặc cụp mắt cười như không cười, hỏi tôi có phải chê hắn không.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

Vết sẹo đó, là minh chứng cho tình yêu giữa hắn và cô ta.

Dù hắn đã quên sạch mọi chuyện.

Bản năng vẫn nhắc nhở hắn, đừng xóa đi dấu vết ấy.

Như thể không thể chịu đựng thêm.

Phương Kỷ Tuyết bất ngờ nhào vào lòng Lục Hành Xuyên, hai tay siết chặt cổ hắn.

Cô ta run lên, khóc đến quên hết thể diện.

Lần này, Lục Hành Xuyên không đẩy ra.

Hắn chậm rãi giơ tay, hai bàn tay do dự khép lại sau lưng cô ta.

Đúng lúc ấy.

Hắn bỗng ngẩng đầu như có linh cảm.

Tôi và hắn bất ngờ chạm mắt.

Không rõ đã nhìn nhau bao lâu, hắn mím môi, là người đầu tiên dời mắt đi.

Một giây sau.

Trong tiếng khóc nức nở của Phương Kỷ Tuyết, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ cảm động.

Không do dự, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ta, lòng bàn tay ép xuống, kiên quyết ôm chặt cô ta vào lòng.

Tiếng gào khóc đứt ruột còn vang vọng bên tai.

Khóe mắt tôi cũng bất giác nóng lên.

Tôi lùi lại một bước.

Tôi nghĩ, câu hỏi mà Chu Chính Hòa từng ép hỏi, giờ đã có đáp án rồi.

5

Vết thương của Lục Hành Xuyên không nghiêm trọng.

Sau khi kiểm tra và theo dõi, được phép xuất viện về nhà.

Khi chúng tôi về đến, dì Phương – người lo việc ăn ở – đang bận bày biện bàn ăn.

Lục Hành Xuyên đi trước tôi một bước, vừa bước vào tiền sảnh, bóng lưng cao lớn khẽ khựng lại.

Tôi nhìn theo ánh mắt hắn.

Thấy món đồ trang trí hắn vất vả mang về trong một chuyến công tác.

Một mô hình núi tuyết nhỏ tinh xảo, mỗi lần lắc sẽ có tuyết rơi rào rạt.

Lục Hành Xuyên rất yêu tuyết.

Nhà đầy ắp những món trang trí liên quan đến tuyết.

Như thể mới hôm qua thôi, Lục Hành Xuyên còn chắc chắn nói, kỳ nghỉ sau sẽ đưa tôi đi Thụy Sĩ.

Hắn biết một nhà hàng ở đó, rượu vang nóng ngọt ngào, mở cửa ban công ra là dãy núi trùng điệp phủ đầy tuyết trắng.

Hắn bảo tôi nhất định sẽ thích.

Tim tôi như bị bóp nghẹt, đau âm ỉ.

Chỉ thấy mọi thứ thật trớ trêu.

Bữa tối do dì Phương chuẩn bị kỹ càng, đầy đủ món mặn món chay.

Nhưng tôi chẳng buồn ăn.

“Vì chăm sóc Kỷ Tuyết, Hành Xuyên đã học nấu ăn.”

Lời của Chu Chính Hòa cứ vang lên trong đầu tôi.

Nhưng Lục Hành Xuyên chưa từng nấu cho tôi một bữa.

Cũng đúng.

Khi quen nhau, hắn đã là tổng giám đốc bận tối mặt.

Thời gian hạn hẹp đến mức mỗi cuộc hẹn đều phải trợ lý nhắc lịch.

Sau này kết hôn, dì Phương được điều tới phụ trách mọi việc thường ngày.

Càng không có cơ hội để hắn “rửa tay nấu canh”.

Dường như thấy tôi chẳng động đũa, Lục Hành Xuyên nhìn tôi dò hỏi.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi bỗng mở miệng: “Em chưa từng ăn món nào anh nấu cả.”

Lục Hành Xuyên thong thả lau miệng: “Sao vậy, dì Phương nấu không hợp khẩu vị em à?”

Hắn giơ tay, dì Phương lập tức bước tới, dè dặt hỏi: “Phu nhân, có gì không vừa ý, cô cứ nói.”

Tự nhiên tôi cảm thấy chán nản.

Câu nói đã luẩn quẩn nơi đầu lưỡi bao lâu nay, cuối cùng cũng bật ra:

“Lục Hành Xuyên, chúng ta ly hôn đi.”

Tiếng thìa va vào bát sứ vang chói tai.

Lục Hành Xuyên điềm nhiên hỏi: “Lý do?”

“Cần gì lý do? Anh với Phương Kỷ Tuyết…”

“Tôi không muốn nghe tên đó.”

Lục Hành Xuyên ngắt lời tôi.

Hắn nhắm mắt, hít sâu vài cái.

Mở mắt ra lại là Lục Hành Xuyên trầm ổn, lý trí như xưa.

“Gia Nguyệt, anh biết những gì xảy ra hôm nay rất khó chấp nhận với em, với anh cũng vậy.”

Hắn ngừng lại, ngón tay đặt trên bàn khẽ run lên.

“Để em nhìn thấy cảnh đó trong bệnh viện, anh xin lỗi.”

Hắn thở dài, vẻ mệt mỏi tột độ.

“Đột nhiên có thêm một đoạn ký ức, cảm xúc anh bị ảnh hưởng là điều khó tránh, nhưng anh và Phương Kỷ Tuyết đã là quá khứ, vợ của Lục Hành Xuyên chỉ có em.”

Không rõ là đang thuyết phục tôi, hay tự thuyết phục bản thân.

Hắn đưa tay, nắm lấy tay tôi, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay.

Lục Hành Xuyên nhìn tôi, lặp lại một lần nữa: “Vợ của Lục Hành Xuyên chỉ có em.”

Dưới ánh đèn vàng dịu, ánh mắt hắn trong vắt như hồ nước tĩnh lặng.

Phản chiếu sự do dự trong tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại quá khứ của chúng tôi.

Nhớ lại lễ cưới, khi hắn cầm tay tôi, tay run run đeo nhẫn.

Chiếc nhẫn trượt qua đầu ngón tay, hắn rơm rớm nước mắt, thành kính hôn lên gốc ngón tay.

Nhớ lại lần đầu hắn đến nhà tôi, căng thẳng đến luống cuống.

Bị bố tôi chuốc mấy ly, say mèm cười ngây ngô, rúc đầu vào cổ tôi khẽ hỏi: “Anh qua cửa được chưa?”

Nhớ lại chính sáng nay, hắn còn làm bộ bí mật, nói đã chuẩn bị một bất ngờ cho ngày kỷ niệm, đảm bảo tôi xem xong sẽ yêu hắn thêm vạn lần nữa.

Như cảm nhận được sự dao động trong tôi.

Lục Hành Xuyên nghiêm túc: “Gia Nguyệt, em không thể dễ dàng loại anh ra khỏi cuộc đời như vậy.”

Tim tôi chấn động.

Tôi cụp mắt.

Có lẽ là ánh mắt hắn quá chân thành, cũng có thể là hồi ức dâng lên đã phá tan phòng tuyến lý trí.

Tôi không phản bác nữa.

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

BG Chuong 2 Lượt xem: