Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Bất Giang
Những tuần tiếp theo, Lục Hành Xuyên vẫn không khác gì trước.
Hoặc phải nói rằng, anh ấy thể hiện ra yêu tôi hơn, để tâm đến tôi hơn rất nhiều.
Tin nhắn luôn trả lời ngay tức khắc, mọi việc đều báo cáo rõ ràng.
Thậm chí, hiếm hoi lắm rồi mới thấy — anh ấy ngày nào cũng đến đón tôi tan làm, chu đáo tặng quà, tặng hoa.
Cuộc sống của chúng tôi dường như quay lại quỹ đạo cũ, cứ thế êm đềm tiếp diễn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho đến một hôm, bạn anh ấy tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả hai chúng tôi đến tham dự.
Đứng ngoài cửa phòng riêng, nghe thấy những lời tranh cãi bên trong, tôi có chút khó xử.
“Anh Xuyên sao vậy? Không phải đã nhớ lại rồi à? Sao còn chưa quay lại với Kỷ Tuyết?”
“Quay lại gì chứ? Giờ anh ấy có vợ rồi mà!”
“Vợ cái gì mà vợ, chẳng qua là thừa dịp anh ấy mất trí mà chen chân vào thôi. Anh Xuyên đối với Kỷ Tuyết mới là thật lòng. Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh ấy nhớ ra, kiểu gì cũng hối hận.”
“Hối hận cái gì chứ? Là Phương Kỷ Tuyết bỏ anh Xuyên trước. Anh ấy nằm viện bao lâu, cô ta có thèm đến nhìn lấy một lần không? Chẳng qua là sống không nổi ở nước ngoài nữa, mới nhớ ra anh Xuyên là dễ bám thôi.”
Một bàn tay ấm nóng bất ngờ phủ lên mu bàn tay tôi.
Lục Hành Xuyên vỗ nhẹ, rồi lấy từ túi ra một viên kẹo.
Dạ dày tôi cuộn lên một cơn buồn nôn.
Tôi quay đầu đi.
Lục Hành Xuyên hơi khựng lại, rồi làm như không có chuyện gì, bình thản ném viên kẹo vào thùng rác, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đừng nghe họ nói nhảm.”
Anh ấy đẩy cửa bước vào.
Cuộc tranh luận bên trong lập tức im bặt.
Khi thấy tôi bước theo sau Lục Hành Xuyên, vài người trong phòng không giấu nổi vẻ lúng túng trên gương mặt.
“Anh Xuyên, sao lại đưa cô ấy tới?”
Người nãy giờ bênh vực Phương Kỷ Tuyết là người đầu tiên mở miệng.
Lục Hành Xuyên ung dung ngồi xuống, nhướng mày: “Lý Tước, nếu không biết nói chuyện thì về nhà học lại.”
Lý Tước gãi đầu, cố cứng giọng: “Anh Xuyên, anh thật sự không để tâm tới Kỷ Tuyết nữa sao?”
Ánh mắt mọi người vô thức hướng về phía tôi và Lục Hành Xuyên.
Anh ấy như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nghịch ngón tay tôi.
Lát sau mới lên tiếng, giọng bình thản: “Cô ta liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải quan tâm?”
“Không phải là…”
Lý Tước còn chưa nói hết, thì một âm thanh vỡ loảng xoảng vang lên, cắt ngang tất cả.
Phương Kỷ Tuyết lặng lẽ đứng ở cửa, ánh sáng phía sau khiến khuôn mặt cô ta chìm trong bóng tối.
Dưới chân là một món đồ trang trí bằng thủy tinh đã vỡ nát.
Những mảnh vỡ nhỏ sắc bén cắt vào bắp chân trần của cô ta, máu từ từ rỉ ra.
Một cơn đau chói xuyên qua lòng bàn tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn — Lục Hành Xuyên vẫn đang siết tay tôi, đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Lục Hành Xuyên,” tôi rút tay ra, “anh làm em đau.”
Cơ thể anh ấy khẽ run.
Anh vội vàng buông tay, giọng khàn khàn xin lỗi, cố tình tránh nhìn về phía Phương Kỷ Tuyết đang đứng nơi ngưỡng cửa.
Không khí căng như dây đàn, như quả bóng sắp nổ tung.
Không ai dám là người chọc thủng nó.
Ngoại trừ Phương Kỷ Tuyết.
Cô ta bỗng chùng người xuống, gần như quỳ gối, cắm cúi nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ, cố gắng ghép lại như cũ.
Lý Tước lập tức lao tới, “Cô làm gì vậy? Mau đứng dậy! Dưới đất toàn là mảnh vỡ!”
Phương Kỷ Tuyết bướng bỉnh né tránh.
Cô ta quỳ trên sàn, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Hành Xuyên với ánh mắt đau thương.
“Hành Xuyên, vỡ rồi… món quà cuối cùng anh tặng em… không còn nữa rồi…”
Lục Hành Xuyên vội vã tránh ánh mắt của cô ta.
Nhưng toàn thân anh căng như dây cung, run lên khe khẽ.
Như đã hoàn toàn tuyệt vọng, Phương Kỷ Tuyết bật cười khô khốc.
Cô ta chậm rãi đứng dậy, bước chân loạng choạng—
Ngã vào lòng Lục Hành Xuyên.
Ngay khoảnh khắc cô ta cười, Lục Hành Xuyên đã không chịu nổi nữa.
Anh lao tới, kịp thời đỡ lấy cô ta trước khi ngã xuống.
Gương mặt Phương Kỷ Tuyết trắng bệch, nhưng ánh mắt lại bùng cháy mãnh liệt.
“Em biết anh sẽ đỡ em. Anh từng nói, bất kể khi nào, anh cũng sẽ quay về bên em.”
Lục Hành Xuyên cười lạnh: “Cô tưởng mình là ai?”
Miệng nói vậy, nhưng tay vẫn không hề buông ra.
Phương Kỷ Tuyết giãy giụa: “Vậy thì buông em ra!”
Lục Hành Xuyên vội vàng ôm chặt cô ấy, lớn tiếng quát:
“Bình tĩnh lại! Biết mình bị hạ đường huyết mà còn kích động như vậy!”
Anh buông một tay ra, theo thói quen thò vào túi áo tìm gì đó, rồi sững người.
Phương Kỷ Tuyết không chú ý đến biểu cảm lạ lùng của anh, cô vẫn kích động hét lên:
“Anh chẳng phải nói chúng ta không còn quan hệ gì sao? Vậy anh còn quan tâm em làm gì?!”
“Phương Kỷ Tuyết, năm đó là em chủ động chia tay trước.”
Lục Hành Xuyên thấp giọng, như đang cảnh tỉnh chính mình.
“Em không có lựa chọn nào khác!”
Phương Kỷ Tuyết đột ngột che mặt, bật khóc nức nở.
“Anh muốn em phải làm sao? Ba mẹ anh không đồng ý cho chúng ta bên nhau.
Anh muốn em mở mắt ra nhìn anh từ bỏ thân phận thiếu gia nhà họ Lục, tự hạ mình, vì một khoản đầu tư mà phải khúm núm trên bàn rượu, uống đến xuất huyết dạ dày sao?
Em không dám gánh lấy hậu quả nếu anh vì em mà hy sinh cả cuộc đời! Anh nghĩ em không đau khổ sao?!”
Căn phòng riêng chìm vào tĩnh lặng.
Như thể màn sân khấu đã được kéo lên, bước vào đoạn độc thoại của nữ chính.
“Anh gặp tai nạn, em sợ đến chết đi được, sợ anh thật sự…”
Cô nghẹn lời, nuốt ngược lại chữ cuối cùng.
“Mẹ anh tìm đến em, nói rằng nếu không có em, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Anh có biết câu nói đó khiến em dằn vặt bao lâu không? Anh chẳng biết gì cả! Anh thậm chí đã quên mất em!”
Phương Ký Tuyết kéo tay áo lên, để lộ những vết sẹo loang lổ trên cổ tay.
“Dựa vào cái gì hả, Lục Hành Xuyên? Khi em vì quá khứ của chúng ta mà đau khổ đến mức sống không bằng chết, phải dựa vào từng vốc thuốc ngủ mới gắng gượng chợp mắt được hai ba tiếng, liên tục tự làm tổn thương bản thân để chuộc lại lỗi lầm…
Vậy mà anh thì sao? Anh không biết gì hết, thản nhiên bắt đầu cuộc sống mới, thậm chí còn cưới một người phụ nữ khác… Dựa vào cái gì chứ?!”
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire