Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Buổi tối, phía sau khách sạn có một khu vực tự nướng BBQ. Từ khu vực đó tỏa ra mùi thịt nướng khiến không khí gió biển mát mẻ đều ngập tràn mùi thịt nướng.
Hương thơm hấp dẫn Quý Noãn quay đầu lại. Từ xa cô có thể thấy những đốm nhỏ đỏ li ti, sau khi trở thành nơi nướng thịt thì nơi này trở nên náo nhiệt và đẹp đẽ.
Nhưng giữa chừng Quý Noãn lại không chịu được nhàn rỗi, thừa cơ trét rất nhiêu kem và socola tan chảy lên người Mặc cảnh Thâm. Áo sơ mi được cắt may thủ công cao cấp trên người anh đêu bị cô làm nhăn nhúm, khắp người dính rất nhiều kem, đa phân là kem trắng, cùng màu với áo sơ mi của anh và một sô’ màu khác, vẻ mặt bất đắc dĩ khiến anh trông chật vật hiếm thấy.
Ngoại trừ Quý Noãn được nhìn tận mát, e rằng người khác hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Mặc Cảnh Thâm lại có ngày bị phụ nữ bắt nạt đến mức này, đã thê" còn không dám đánh trằ.
“Nguyên liệu làm kem và bánh kem của tiệm này ngon thật đấy, ngọt nhưng không ngán.” Quý Noãn liếʍ kem còn sót lại trên tay, đưa mắt nhìn sang người đàn ông bị cô trêu chọc thảm hại: “Có phải anh đã tới chỗ này trước rồi đúng không? Nếu không sao lại biết tiệm này làm bánh kem ngon vậy chứ?”
“Không phải em cứ nằng nặc muốn làm bánh kem với anh sao?” Mặc cảnh Thâm bắt đâu từ từ cởi mấy nút áo: “Không tìm một tiệm vừa miệng em trước, với tính tình của em, không biết sẽ gây khó dễ cho anh cỡ nào.”
“Trông em giống như sẽ gây khó dễ cho anh sao?”
Mặc Cảnh Thâm cầm iPad ở trên ghế nằm lên, nghe thấy tiếng có người ăn uống cách đó không xa và mùi thịt nướng, anh đoán đã lâu rồi Quý Noãn không ăn đồ nướng nên có thể đã bị mùi thơm này hấp dẫn. Đúng như dự đoán, lúc người phục vụ nhìn thấy anh xuống tìm Quý Noãn thì lập tức báo rằng cô đã đến khu nướng BBQ bên kia.
Chờ khi anh đến nơi, Quý Noãn đã nốc hết hai lon bia, đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông để râu quai nón khoảng ba mươi mấy tuổi. Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng người đàn ông râu quai nón càng nói càng cười ha hả, xoay người cầm lon bia đưa tới tay Quý Noãn. Ai đưa Quý Noãn cũng không từ chối, khui nắp bia một cái “cạch”.
Quý Noãn toan uống, thì bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt bắn tới. Cô khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua lối vào khu BBQ. Vừa nhìn, Quý Noãn đã thấy người đàn ông kia lạnh lùng đứng dưới ánh trăng, ánh mắt hờ hững nhìn động tác chuẩn bị nốc bia của cô. Tay Quý Noãn lập tức cứng đờ, vừa rồi cô còn hơi hăng máu, lúc này chợt tỉnh táo hẳn.
Hiện giờ cô tự cho mình là bệnh nhân đang trong thời kỳ hồi phục, giả ngốc giả yếu, hoặc là đau này đau nọ, sau đó lấy lý do yếu thế để anh chẳng thể đánh trả. Tóm lại là cô không ngừng bắt nạt anh.
Vậy mà bây giờ ngay cả bia, cô cũng dám uống…
“Khụ, tôi còn có chút việc, về trước đây, cảm ơn mọi người đã chiêu đãi nhé.” Sau khi cười nói với mười mấy người trong gia đình đó thì Quý Noãn khách sáo gật đầu một cái, đồng thời dặn dò người phục vụ bên cạnh lấy thêm cho bọn họ một ít hải sản và bia. Những món đó đều sẽ tính tiền dưới danh nghĩa của cô và Mặc Cảnh Thâm.
Sau đó cô đứng dậy bước qua, rất tự giác đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nghe anh hờ hững nói: “Thừa dịp anh không để ý, chạy đến đây ăn đồ nướng uống bia?”
Quý Noãn: “… Em ngửi thấy mùi nên tới, nhất thời không nhịn được.”
Mặc Cảnh Thâm lại liếc thoáng qua: “Không phải buổi chiều em nói mình đau bụng sao? Giờ không đau nữa à?”
Mấy ngày nay, mỗi lần bị anh đè lên sofa hôn, cô đều nhân cơ hội mà giả bệnh. Giờ khắc này, Quý Noãn mất tự nhiên giơ tay lên gãi lỗ tai mình: “Ừm… Giờ không đau nữa…”
“Ừ, không đau thì tốt.” Mặc Cảnh Thâm lại liếc nhìn Quý Noãn, rồi dắt tay cô xoay người rời đi.
Dường như anh cũng không có ý muốn truy cứu, nên cũng không nhiều lời. Quý Noãn thở phào, ngoan ngoãn đi theo anh về.
May mà nhờ vừa rồi cô ăn khá nhiều thịt nướng, nếu không lúc này sẽ thèm chết.
Lúc sắp về đến phòng, người đàn ông trong thang máy một tay dắt cô, một tay đút túi quần, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Quý Noãn: “Có phải anh bỏ đói em không?”
“Không.”
“Nếu em không đói, sao lại chạy đi ăn chực của người ta?”
“Vì người ta đang nướng BBQ mà…”
“Em muốn ăn đồ nướng thì có thể nói cho anh biết, có cái gì mà anh không thể thỏa mãn em được?”
“Mấy ngày trước anh mới bị viêm dạ dày, chúng ta ăn uống thanh đạm mới tốt. Thời gian này anh không thể ăn đồ nướng linh tinh, em chỉ sang đó trò chuyện với người ta, tiện thể ăn vài xâu thôi.”
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô, thấy ánh mắt Quý Noãn thành khẩn nên cuối cùng không nói gì thêm nữa, kéo cô gái nhỏ về phòng.
Vốn dĩ Quý Noãn còn nghĩ chuyện này chỉ là một khúc đệm nhỏ, kết quả lúc Mặc Cảnh Thâm chuẩn bị bữa ăn tối, cô tắm rửa ra đã nghe thấy mùi đồ nướng.
Quý Noãn vừa lau tóc vừa đi ra, lúc vào phòng bếp thì thấy nhân viên phục vụ khách sạn mang dụng cụ bếp nướng BBQ cỡ nhỏ đặt trước mặt boss Mặc, phía trên bày các loại nguyên liệu nướng gồm xâu thịt, tôm, rau củ, cánh gà, vân vân… Ngay cả mùi vị cũng thơm hơn mấy món cô ăn chực ở bên ngoài lúc nãy.
Bàn tay cầm khăn lông của Quý Noãn khựng lại trên đỉnh đầu, cô ngây ra nhìn bóng dáng người đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt đang đứng trong bếp giúp cô nướng xiên que, nhưng nồi cơm điện bên cạnh vẫn bay ra mùi thơm của cháo rau củ. Nói cách khác, anh vẫn định kiên trì ăn uống thanh đạm, nhưng vì không muốn xử tệ với cô nên đặc biệt nướng BBQ cho một mình cô ăn, để cô ăn đã đời mới thôi.
Nếu nói cô không cảm động thì là giả.
Quý Noãn bước vào, nhìn từng xâu thịt tươi sạch và các loại gia vị nấu ăn, rồi lại đảo mắt nhìn về phía anh: “Em ăn không nhiều vậy đâu…”
Mặc Cảnh Thâm không quay đầu lại, lấy gia vị nướng BBQ rắc lên xâu đồ nướng, lãnh đạm đáp: “Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ăn đến no thì thôi, kẻo lại đi ăn chực người ta.”
Quý Noãn méo mặt, cô chỉ đi ăn chực một bữa mà cũng chọc tới anh sao.
“Ăn chực thì cũng chả có gì, nhưng chỉ mấy xâu thịt nướng là có thể làm em cởi bỏ phòng bị, người nào đưa bia cũng dám uống.”
Quý Noãn: “…”
Lúc này Quý Noãn mới sực nhận ra, vừa rồi lúc Mặc Cảnh Thâm đến tìm, hình như cô đang tám chuyện với người con trai hơn ba mươi tuổi của gia đình đó. Hai người thảo luận về những gì anh ta nhìn thấy nghe thấy, chuyện mà anh ta đã trải qua lúc đi du học ở Trung Quốc, cho nên Quý Noãn mới cười cười nói nói với anh ta ở đó cả nửa ngày trời.
Hóa ra boss Mặc đang hiểu lầm.
Quý Noãn nhịn cười, không giải thích, chỉ đứng ngây ra bên cạnh anh, nhìn những xâu rau củ đã nướng xong, mong đợi nói: “Em có thể nếm trước một miếng không?”
Anh thoáng liếc cô, không đáp.
“Một miếng rau củ thôi, em chỉ nếm thử xem cay hay không cay ấy mà.” Quý Noãn nhón chân, há mồm chỉ vào miệng mình, tỏ ý tay mình đang bận cầm khăn lông nên muốn anh đút mình nếm thử.
Chương 725: Nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái
Quý Noãn cắn một miếng, thỏa mãn chóp chép miệng khen ngon, sau đó hài lòng xoay người ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị chờ boss Mặc đích thân nướng những xâu khác xong thì tha hồ mà ăn cho đã.
***
Kết quả của buổi tối ăn quá no là Quý Noãn không tài nào ngủ được. Cô đã uống hai lon bia, mặc dù không đến mức say nhưng lại khiến tinh thần hưng phẩn lên rất nhiều.
Ăn đồ nướng xong, cô lại tắm rửa sạch sẽ, tránh cho khắp người đêu là mùi đồ nướng.
Quý Noãn đi tới lui trong phòng một lúc lâu, sau khi tiêu hóa thì cô mới ngồi xuống. Nguyên nhân lúc nãy ăn quá no chủ yếu vẫn là vì tay nghề nướng BBỌ của boss Mặc quá đỉnh, đặc biệt là những gia vị anh phối hợp nướng chung. Nếu như lấy bí quyết gia vị làm món nướng này đi bán, đoán chừng sẽ có rất nhiêu quán nướng BBQ trả giá cao để mua, vì mấy món này vô cùng ngon.
Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, chẳng qua cô thì nằm, còn anh thì ngồi ở đầu giường, trên tay là hồ sơ công ty vUa in ra. Vì có thể ở bên cạnh cô lúc cô ngủ, anh cố ý in tài liệu ra, vUa có thể ở chung với cô, vừa không trễ nải công việc.
“Vần chưa ngủ?” Thấy cô gái cU lật người, Mặc Cảnh Thâm nghiêng mắt nhìn qua.
Đúng là muốn ngủ, nhưng không ngủ được.
Quý Noãn gối đầu vào lòng anh: “Không ngủ được.”
“Có gì muốn nói à? Hay có tâm sự?” Mặc Cảnh Thâm nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô hoàn mỹ ở vùng ngực và bụng đàn ông.
“Nói vào điểm chính.” Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành vòng cung nhỏ, khéo léo giam giữ cô trong phạm vi một vòng ôm. Đôi mắt màu nâu sậm đắm chìm trong mắt cô, mang vẻ cấm dục, không muốn làm gì nhưng vẫn bá đạo bao phủ cô trong hơi thở của mình.
“Em nghĩ hay là mình rút ngắn hành trình lại. Em vứt công ty cho Hạ Điềm, lại còn cứ giả bệnh không chịu về, có phải hơi vô lương tâm không?”
“Với ai em cũng có lương tâm, chỉ có ở chung với anh là bạc tình bạc nghĩa thôi.” Tay Mặc Cảnh Thâm nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Em đang nói nghiêm túc mà. Em cướp rồi độc chiếm anh với Tập đoàn Shine cũng đã mấy tháng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, có phải quá đáng lắm không?”
Anh không trả lời, trái lại nói: “Anh thấy tình trạng sức khỏe của em cũng không nghiêm trọng như em nói, ngay cả bia mà còn dám uống, vậy còn có gì không thể làm?”
“Bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này…” Còn chưa dứt lời, cô đã phát hiện có gì đó không hợp lý.
Dây lưng đáng thương ngay giữa eo đã biến mất tăm.
Mà ngón tay anh đang từ từ xâm nhập vào cổ áo rộng mở của cô. Lòng bàn tay tựa như vô cùng hiểu rõ thân thể cô, thoạt nhìn có vẻ ngao du lơ đãng, nhưng lại làm cô run lên nhè nhẹ.
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Noãn bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.
“Anh… không phải nói là ngủ sao?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.
“Anh thấy em không có vẻ gì là mệt, chắc là say nên cần giải tỏa chứ gì, chi bằng để anh giải tỏa với em.” Đến lúc này rồi mà anh vẫn không quên khoe khoang bản chất đen tối của mình, rõ ràng là anh muốn làm, nhưng vẫn phải đổ trách nhiệm lên chuyện cô uống bia: “Đúng là đối phó với loại người không có lương tâm như em thì không thể mềm lòng nương tay được.”
“Hay là sáng sớm mai em làm bữa sáng cho anh nhé? Để boss Mặc anh ngủ nướng cho đã một phen? Em đảm bảo sẽ không ép anh dậy sớm nấu cơm cho em…” Đạn đã lên nòng, con mồi vẫn còn hấp hối vọng tưởng giãy chết một phen.
“Không chờ được.” Đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.
Trong nháy mắt, Quý Noãn nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.
Giọng nói của anh trở về bên tai, có lúc lại giống như xa xôi không thể vươn tay tới, có lúc lại dịu dàng thắm thiết tựa như gần trong gang tấc.
Quý Noãn nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.
“Luật cũ, lấy thân ra đền.” Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.
Lúc bình thường, Mặc Cảnh Thâm sẽ vì bận tâm đến Quý Noãn mà bỏ qua cho cô. Dù cho ngay thời điểm chính cô cũng không thể chịu đựng nổi, anh vẫn có khả năng kiềm chế cực mạnh. Kể cả có khi phải tắm nước lạnh một tiếng đồng hồ, anh vẫn sẽ không làm khó cô.
Nhưng khi thời điểm người đàn ông này không muốn bỏ qua, cô sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói đối với sự cướp đoạt hung hãn của anh. Lúc anh đột nhiên ập đến trước mặt cô mà hôn, một chút đắc ý nho nhỏ vừa rồi của cô lập tức vỡ tan, biến thành vụn sao trôi đi, hòa tan vào nơi sâu thẳm mà anh không nhìn thấy đáy.
Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của Quý Noãn ra, mạnh mẽ như công thành chiếm đất, mỗi một lần đều dồn ép cô thất bại rút lui. Hơi thở Quý Noãn rối loạn, nhưng động tác trên tay anh lại nhẫn nại giống như sợ dọa cô vậy. Quý Noãn chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo anh, giãy giụa không cho bản thân đắm chìm vào đó.
Rất lâu sau, Mặc Cảnh Thâm mới buông cô ra, giống như cuối cùng cũng cho cô cơ hội thở dốc, lúc cô lơ đãng không để ý thì bàn tay anh đã thăm dò vào thắt lưng cô. Bàn tay nóng bỏng giống như mang theo cơn sốt nhẹ, đốt đến mức khiến eo cô tê dại.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng trượt lên làn da mang lại một loại kɧoáı ©ảʍ đặc biệt. Đầu ngón tay anh giống như một con cá tùy ý bơi lội khắp nơi.
Nếu như nói trước đây mỗi một lần cô chống cự và sinh lòng kháng cự đều là bởi những khúc mắc vốn dĩ không nên tồn tại, thì bây giờ chỉ có thể nói là cô sắp bị sự nhiệt tình của chính mình làm cho chết khϊếp, bản thân cô cũng không dám đối mặt với sự nhớ nhung của mình dành cho anh.
Nhưng du͙© vọиɠ đã sớm trở thành một đóa hoa diễm lệ, không che giấu được, dây leo đong đưa trói buộc trái tim cô về phía anh.
Chiếc iPad của Quý Noãn bị ném ở đầu giường lúc này bỗng nhiên vụt sáng, trang đầu nhảy ra tin tức dự án hợp tác mới ký kết của Tập đoàn Shine. Tuy Mặc Cảnh Thâm không đích thân trở về tham dự, nhưng thân là Tổng Giám đốc nên đương nhiên trên bản tin sẽ treo ảnh của anh.
Trong hình, anh ăn mặc chỉnh tề như cũ, cổ áo sơ mi và vest kín kẽ.
Khóe mắt Quý Noãn liếc thấy màn hình sáng lên bức ảnh tin tức, cô lập tức nổi lên ý xấu, nhìn người đàn ông đang làm xằng làm bậy trên cơ thể mình, nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái!
Chương 726: Ghi lại chính xác toàn bộ sự sung sướиɠ đê mê tối qua
Bởi vì bị cô kí©h thí©ɧ, cho nên nụ hôn của anh càng thêm bá đạo và chiếm đoạt, nồng nhiệt đến gần như thô bạo.
Đốt ngón tay Mặc cảnh Thâm từ từ trượt xuống, vén vạt áo cô lên thăm dò, vuốt ve đôi chân. Cảm giác tê dại khuếch tán từ đầu ngón tay của anh, nhanh chóng khiến cô hoàn toàn xụi lơ.
Thân thể như bay lên, Quý Noãn theo bản năng cong hai chân, quấn lấy eo anh.
“Mặc Cảnh Thâm, anh làm gì...”
Nhưng giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông này ôm lên đặt trên người, góc độ và tư thê đêu là người ở trên...
Bởi vì cô còn chưa thể hoàn toàn ngồi vững, nên vẫn nửa nằm trong lòng Mặc cảnh Thâm. Anh cười khẽ, phả một hơi vào lỗ tai cô, hơi thở va vào màng nhĩ, xâm nhập vào đầu óc, khiển cô không thể kiềm nén được du͙© vọиɠ và toàn bộ sự nhạy cảm đan xen trong đầu, dường như có sự mê man hòa lẫn với tia lửa.
Quý Noãn:
***
Sáng hôm sau, lúc Quý Noãn mỏi eo đau lưng rời giường, Mặc Cảnh Thâm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa phòng khách đọc báo buổi sáng hôm nay của khách sạn đưa đến.
Cô đi dép lê bước ra, vừa ngáp vừa bắn tia mắt như dao về phía người đàn ông áo mũ chỉnh tề tỏ vẻ như không có chuyện gì kia.
Cầm thú.
Mặt người dạ thú.
Tựa như Mặc Cảnh Thâm nghe thấy cô oán thầm, hạ tờ báo xuống thấp một chút, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía cô. Rõ ràng hôm qua hai người đều ngủ rất khuya, Quý Noãn còn ngủ nhiều hơn anh ít nhất một tiếng, vậy mà bây giờ vẫn mệt không chịu được, trong khi đó đáy mắt người đàn ông này lại chẳng hề có chút mệt mỏi.
“Bữa sáng ở trên bàn, em ăn nhanh một chút, hôm nay phải ra sân bay.”
Quý Noãn mở khay thức ăn bày sẵn trên bàn ra, bên trong là soup dumplings* nhân gạch cua mà khách sạn cố ý làm cho họ hôm nay.
(*) Một món bánh bao nước.
Mấy ngày gần đây Mặc Cảnh Thâm phải ăn những món tốt cho dạ dày, nhưng Quý Noãn thì không. Cô cho rằng tối qua được ăn BBQ anh tự tay nướng cho đã rất thỏa mãn rồi, không ngờ hôm nay trước khi sắp đi còn có thể ăn soup dumplings nhân gạch cua chính tông. Nhưng công đoạn nấu món này rất phiền phức, hẳn anh đã dặn dò khách sạn từ sớm để sáng sớm bọn họ chuẩn bị rồi đưa đến đây.
Quý Noãn bị người đàn ông giày vò cả tối. Đến sau nửa đêm, cô cảm giác đồ nướng đã ăn kia đều tiêu hóa sạch, bụng đói meo. Hiện giờ cô bất chấp tất cả, ngồi xuống ăn ngay.
Không kéo thì không sao, vừa kéo nhẹ một cái đã lộ ra cảnh xuân giữa cổ.
Sườn cổ trắng tuyết và xương quai xanh nổi lên từng đốm màu đỏ nhạt rải rác những nơi đã bị anh hôn đêm qua. Dấu vết in lên cơ thể lồ lộ, ghi lại toàn bộ sự sung sướиɠ đê mê họ đã từng trải qua.
“Anh lại muốn làm gì? Sáng sớm ăn bữa sáng cũng phải bị anh rình mò một lần. Mặc Cảnh Thâm, anh là tên bại hoại!” Phản xạ cơ thể có điều kiện lập tức vang lên cảnh báo, Quý Noãn vẫn còn đang ngậm thức ăn cảnh giác đẩy bàn tay đặt trên cổ áo mình ra: “Tuyệt đối không thể tiếp tục nữa, sẽ không kịp giờ ra sân bay đấy!”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt trong suốt đẹp đẽ của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động, rốt cuộc anh cũng chỉ phì cười, cầm áo khoác mình mắc trên lưng ghế phủ lên vai cô: “Ăn nhanh một chút, phải lên máy bay nữa.”
“Vâng.” Báo động bị hủy bỏ, Quý Noãn có thể an tâm ăn sáng.
“Còn nữa.” Anh suy nghĩ một lát rồi xoay người lại: “Gần đây thời tiết Los Angeles rất lạnh, đừng mặc quần áo mỏng quá, nhất là áo lộ vai.”
Dạo này nhìn thấy Quý Noãn bơi lội ở đây nhiều, Mặc Cảnh Thâm phát hiện anh gần như muốn giấu đi mỗi một tấc trên thân thể cô gái nhỏ này. Cho dù chỉ là váy hai dây bình thường cũng không thể cho cô mặc nữa, quá dễ thu hút sự chú ý của đàn ông.
“Vâng.” Quý Noãn vẫn vùi đầu ăn bữa sáng, thừa dịp anh không để ý mà nhỏ giọng nói thầm một câu: “Chúa hẹp hòi.”
***
Khoảnh khắc cuối cùng trên đảo Argentina của Quý Noãn dường như đã được Mặc Cảnh Thâm kéo dài một cách sống động đến cả thế kỷ.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt ở sảnh chờ máy bay, Quý Noãn muốn ăn kem và kem Sundae. Mặc Cảnh Thâm vẫn không cho cô ăn đồ lạnh như cũ, nên mua bánh donut ngọt vị kem cho cô.
Bọn họ băng qua những cửa hàng nhỏ chuyên doanh tầm thường ở sảnh chờ máy bay, mang đậm màu sắc đặc biệt của nước ngoài.
Cuối cùng lúc chuẩn bị lên máy bay, bọn họ không hề dùng lối vào khoang hạng nhất, mà là đứng đằng sau chót đám người xếp hàng. Nói Mặc Cảnh Thâm nghe lời Quý Noãn, chi bằng nói Quý Noãn cố ý muốn kéo boss Mặc tiếp xúc nhiều với không khí bình dân của người thường.
***
Suy cho cùng hai lần trước trở về Los Angeles, lần nào cũng đều xảy ra chuyện lớn, nhưng dù sao Tập đoàn Shine vẫn ở đây, nhà họ Mặc cũng ở Los Angeles, còn cô thì đã đến đây học năm mười mấy tuổi. Nên dù Quý Noãn có bóng ma tâm lý, nhưng nơi này liên kết chặt chẽ với cuộc đời cô, quanh đi quẩn lại cô cũng chỉ vây quanh Hải Thành và Los Angeles.
Cô không biết Mặc Cảnh Thâm đã buông quyền giao dịch vũ khí đạn dược ngầm, không quan tâm những chuyện đó nữa. Cô chỉ cho rằng đám người khó dây dưa của A Đồ Thái đã bị giải quyết hoàn toàn, cho nên khi họ trở về Los Angeles mới bình yên như vậy, không hề bị những thứ linh tinh quấy nhiễu.
Không biết bà Vạn Châu, mẹ của Mặc Cảnh Thâm lấy tin tức từ đâu mà biết được Quý Noãn và anh trở về. Cô đoán mặc dù bà Vạn Châu và Mặc Thiệu Tắc lớn tuổi, không quản lý những việc quan trọng trong công ty nữa, nhưng dù gì họ cũng đã gắn bó nhiều năm với Shine, cho nên chắc chắn vẫn còn liên hệ chặt chẽ với phía công ty. Hẳn là người phụ trách chuyện Mặc Cảnh Thâm đến đảo ở Argentina đã nói cho họ chuyện này, đồng thời cũng nói Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đang ở chung với nhau.
Thế nên họ vừa mới vừa về Los Angeles chưa tới hai ngày, bà Vạn Châu đã chạy tới muốn gọi Quý Noãn về nhà họ Mặc ở, mở miệng ra là con dâu này con dâu nọ, ba năm không gặp nhưng chẳng hề xa lạ chút nào.
Ngược lại Mặc Cảnh Thâm vốn không định để Quý Noãn trở về với bà, càng không định để Quý Noãn rời khỏi tầm mắt anh nửa bước. Nếu đã trở về Los Angeles, đương nhiên anh vẫn phải về tổng bộ Shine để xử lý vài chuyện quan trọng, cho nên Quý Noãn dứt khoát nghỉ lại trong phòng nghỉ của văn phòng anh. Dù sao thì từ trước đến nay, phòng nghỉ của văn phòng anh đều rất lớn. Phòng nghỉ ở Los Angeles khoảng chừng hơn ba trăm mét vuông, đừng nói là để Quý Noãn nghỉ ngơi tạm thời, cho dù bảo cô chuyển nhà vào đây cũng vẫn đủ chỗ
Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire