samedi 13 septembre 2025

Chương 727: Để tránh cô gái nhỏ này lúc nào cũng tìm cớ gây sự vô lý với anh

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Hai ngày nay Tần Tư Đình vừa trở về Mỹ đã bị Mặc Cảnh Thâm bắt đến kiểm tra cho Quý Noãn.

Ngay từ đầu Tần Tư Đình đã biết Quý Noãn được Bác sĩ Wendell phẫu thuật thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sau khi máu bầm tan hết, cô sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường.

Nhưng quả thật tốc độ bình phục của Quý Noãn rất nhanh. Lúc giúp cô kiểm tra, Tân Tư Đình không khỏi cảm thán: “Quả nhiên cậu ta nghỉ phép ở nhà trông cô không uổng công chút nào. Phương pháp không rời nữa bước này không chỉ có thể kí©h thí©ɧ rất lớn sự ỷ lại và cảm giác quen thuộc của cô đối với cậu ta, mà còn có thể khiến cô vẫn luôn sống trong cảm giác an toàn. Cách tĩnh dưỡng bình yên như vậy rẩt có lợi với cô, ít nhất là chứng đau đầu sẽ thuyên giảm hơn một nửa.”

“Vậy sau này tôi sẽ còn nhức đầu không?” Quý Noãn hỏi.


“Với tình hình hiện nay mà nói, cô vừa hồi phục chưa bao lâu, trong thời gian ngắn, nếu vận động mạnh vẫn sẽ bị nhức đ"âu, hoặc xuất hiện các triệu chứng chóng mặt say xe, say máy bay, chịu không được áp suất không khí và một vài xóc nảy, còn bình thường thì không sao. Trải qua thời gian trị liệu nhẩt định sẽ từ từ hồi phục hoàn toàn, cô không cần lo lắng.”

Từ trước đến nay, lời T"ân Tư Đình nói đều rất đáng tin cậy. vốn dĩ Quý Noãn cũng chẳng lo lắng, hiện giờ lại càng không cẫn lo lắng.

Trái lại, kể từ sau khi bà Vạn Châu biết Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm trở về Los Angeles, dù cho không thể đón cô con dâu về nhà yêu thương cưng chiêu như ý nguyện, nhưng mỗi ngày không có việc gì làm là bà lại chạy đến công ty tìm Quý Noãn tán gẫu.

Hiện giờ Quý Noãn vẫn còn đang tránh mặt người phía Tập Đoàn MN, đặc biệt là Hạ Điềm. Cô vẫn cứ giả vờ bệnh không khỏe, có thể kéo thêm ngày nào hay ngày nấy, cho nên không có công việc công ty đến ám cô, cô thật sự là rảnh đến phát sợ. Nay được bà Vạn Châu lôi kéo đi dạo phố tán gẫu khắp nơi, đúng lúc cô đỡ phải nhàm chán.


Lúc đi ngang qua một tiệm chụp ảnh do người Trung Quốc mở ở Los Angeles, ánh mắt Vạn Châu bỗng nhiên lóe sáng, bà kéo tay áo Quý Noãn: “Con dâu, trước đây lúc con vào Cảnh Thâm kết hôn có chụp ảnh cưới không?”

Quý Noãn cũng nhìn về phía tiệm chụp ảnh.

Chụp ảnh cưới, lúc đó chụp cũng như không chụp.

Bởi lúc đó cô không hiểu rõ người đàn ông mình phải gả, và vì Quý Hoằng Văn khuyên nhủ, hơn nữa cũng vì nể mặt mũi nhà họ Mặc nên mới đồng ý để thợ chụp ảnh chọn giúp cô áo cưới mang về nhà chụp vài tấm.

Mặc dù cô và Mặc Cảnh Thâm có chụp ảnh cưới, nhưng đều chụp riêng lẻ, chỉ có duy nhất một bức đứng chung với nhau là do sau này người ta ghép vào. Dường như trước hôn lễ, cô chưa từng gặp Mặc Cảnh Thâm lần nào.

Về sau mấy tấm ảnh đó cũng không bày ở Ngự Viên, dù gì thì ngay từ đầu cô đã không muốn trưng bày. Sau này bởi vì đều chụp một mình nên cô cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, lại càng không lấy ra.


Cho nên khi bà Vạn Châu kéo cô vào tiệm chụp ảnh, tự chủ trương bảo dự định cho hai người chụp một bộ ảnh cưới, Quý Noãn cũng không từ chối.

Thật ra cô rất tò mò về quá trình chụp ảnh cưới, hơn nữa trước sau hai đời đều chưa từng chụp ảnh cưới với nhau nên ít nhiều gì vẫn có phần chờ mong.

***

Mặc dù mấy ngày nay Mặc Cảnh Thâm trở về Los Angeles đều rất bận rộn, nhưng đối với chuyện Vạn Châu sắp xếp cho anh và Quý Noãn đi chụp ảnh cưới, anh chỉ nhìn thoáng qua Quý Noãn, thấy dáng vẻ dường như rất mong đợi của cô thì tất nhiên cũng không từ chối. Anh chỉ hỏi đã định thời gian chưa, rồi gọi thư ký bảo không cần sắp xếp những công việc khác vào thời gian đi chụp ảnh, hiển nhiên là điều này đã minh chứng cho sự đồng ý.

Thời gian dự định chụp ảnh cưới là hai ngày sau.

Hôm đó, Mặc Cảnh Thâm tự mình lái xe đưa Quý Noãn đến, hoàn toàn không cần bà Vạn Châu càm ràm nhắc nhở.

Dù sao cũng là vợ của anh, chỉ cần Quý Noãn để ý đến tất cả thiếu sót và tiếc nuối lúc chưa kết hôn, nếu cô muốn thì anh đều sẽ dùng mười phần sức lực và thời gian để bù đắp cho cô. Ít nhất anh sẽ không để lại một chút tiếc nuối nào, tránh cho cô gái này lúc nào cũng tìm cớ gây sự vô lý với anh.

Tiệm chụp ảnh này là do bà Vạn Châu chọn, bảo rằng do ông nội của ông cố của bạn cũ sau khi du học và định cư ở Mỹ thì mở tiệm chụp ảnh này. Cửa tiệm đã khai trương hơn một trăm năm, hiện giờ là tiệm chụp ảnh vô cùng nổi tiếng ở Los Angeles. Hơn nữa phần lớn người tới nơi này chụp ảnh đều là người Trung Quốc, đương nhiên cũng có vài người ngoại quốc hiếu kỳ muốn chụp phong cách cổ trang Trung Quốc.

Dạo này, vì muốn chăm sóc giúp đỡ họ mà bà đã tự chủ trương chọn giúp họ bốn bộ quần áo.

Quý Noãn rất tin tưởng bà Vạn Châu, đương nhiên bà đưa cái gì thì mặc cái đó.

Ban đầu là cô mặc hai bộ váy cưới trắng và Mặc Cảnh Thâm mặc âu phục rất bình thường, chụp khá vui vẻ.

Bộ thứ ba mang phong cách cổ điển thuần kiểu Trung, hỉ phục đỏ thẫm đó cũng rất đẹp.

Với tuổi tác của bà Vạn Châu, cho dù là thời thượng đi nữa thì đồ bà vừa ý đều vẫn theo khuôn phép, sẽ không có các ý tưởng mới lạ giống như người trẻ. Nhưng không thể phủ nhận những kiểu dáng này mặc dù theo khuôn phép, nhưng thật ra cái nào cũng đều hợp thời. Quý Noãn cứ ngỡ bản thân mình không phải là đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm lâu rồi, mà giống như là đang chuẩn bị tân hôn vậy… Rất nhiều lần thay quần áo ra chụp hình, mặt cô đều đỏ bừng lên dưới lớp phấn nền mỏng trang điểm cô dâu.

Đến bộ thứ tư.

Trước khi bước vào phòng thay quần áo, đối với trang phục phụ nữ dân quốc, trong đầu của Quý Noãn đều dừng lại ở đề tài kháng chiến trên điện ảnh và phim truyền hình, hoặc là những tiểu thư khuê các, hoặc là các nữ ca sĩ hát đêm ở Thượng Hải.

Thử liên tục mấy bộ sườn xám, mặc dù đẹp, nhưng Quý Noãn không thể phô bày ra nhiều phong cách như vậy, đặc biệt là khi có bà Vạn Châu đang đứng bên cạnh nhìn cô cười híp mắt, cô lại càng tỏ ra đoan chính nghiêm trang hơn. Kết quả, khi cô mặc đồ đại tiểu thư thì lại biến thành dáng vẻ người mẫu tạo hình tiêu chuẩn của cửa tiệm, lúc mặc đồ ca sĩ Thiên Nhai* phong trần liền biến thành phụ nữ mẫu mực.

(*) Ca sĩ Thiên Nhai là bộ phim truyền hình Trung Quốc năm 1940, nói về cuộc đời đau khổ lận đận của nữ ca sĩ hát rong Tiểu Lan.

Cô nhìn vào gương, xoay người tạo dáng, chống nạnh, khoe ra thắt lưng mảnh mai và đôi chân dài, cố gắng ném ra một nụ hôn gió, tặng kèm một cái nháy mắt.

Không phải Quý Noãn không biết tạo dáng quyến rũ, cũng không phải chưa từng khêu gợi bao giờ, nhưng bà Vạn Châu đang đứng ngay bên cạnh… Cô muốn diễn lẳиɠ ɭơ phong tình thì vẫn phải thu bớt lại, động tác cũng cứng ngắc hơn. Vì vậy, chẳng biết tại sao lại thoạt nhìn rất giống… trẻ con trộm mặc quần áo người lớn?

Cuối cùng, bà Vạn Châu cho rằng hôm nay cô chụp mệt rồi, vì không muốn cô quá sức nên bảo cô bỏ qua kiểu ăn mặc gợi cảm kinh điển này, đổi thành quần áo học sinh thanh niên văn nghệ.

Kết quả.

Hay rồi!

Sau khi mặc vào, Quý Noãn cảm thấy mình có thể đi tham gia đại hợp xướng Hoàng Hà ngay lập tức.

Quý Noãn nhìn hai bím tóc như hai cái bánh quai chèo của mình trong gương, cảm thấy nản lỏng. Cô ngẫm nghĩ xem có phải gần đây mình quá gầy rồi không, ngay cả mặc trang phục gợi cảm mà cũng biến thành phụ nữ mẫu mực, cuối cùng chỉ có thể mặc trang phục thế này. Hèn gì ngày nào Mặc Cảnh Thâm cũng bảo cô gầy, mỗi bữa đểu bảo cô ăn nhiều một chút. Xem ra cô vẫn nên ăn nhiều cơm thêm mới được.


Chương 728: Cú nhào vào lòng này của em còn hấp dẫn hơn bất cứ tạo dáng nào 

Quý Noãn nhìn mình mặc bộ quần áo học sinh dân quốc trong gương, mặc dù trông cũng rất xinh đẹp, bà Vạn Châu ở bên cạnh tán thưởng chậc lưỡi thành tiếng, nhưng Quý Noãn lại vẫn cứ ghét cay ghét đắng bản thân quá gầy.

Cô sờ thắt lưng, thầm lên kế hoạch trong lòng. Bắt đầu từ tối hôm nay, mỗi bữa cơm phải ăn ít nhất hai bát cơm một đĩa cải xanh và một đĩa thịt.

Cô vừa nghĩ vừa quay người đi ra khỏi phòng thay quẫn áo, định gọi thợ trang điểm vào.

Phía sau phòng thay đồ là một ban công nhỏ cách đó không xa, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên phục vụ sang bên đó hút thuốc lá. Quý Noãn biết phòng thay đồ của Mặc cảnh Thâm cũng ở gân đây, nên theo bản năng nhìn thoáng qua phía bên đó.

Kết quả xuyên qua lớp lụa nắng ấm áp trên ban công nhỏ, Quý Noãn nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng ngược sáng, khiến cô vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Mặc Cảnh Thâm khoác lên áo ngoài màu sẫm kiểu dài, trông hơi nặng nề. cổ áo quẩn lông thú cùng màu để tỏ rõ thân phận, dưới ánh nắng mặt trời có cảm giác lấp lánh rất riêng biệt. Ngoại trừ mũ rộng vành cùng màu úp hờ trên mái tóc đen, trên người anh còn có khăn choàng cổ dài màu nhạt kéo đến eo, đung đưa qua lại theo động tác của anh.

Cô nhìn thấy anh hơi nghiêng người qua, âu phục ba lớp màu xám đậm ôm sát thắt lưng tạo ra một đường cong mê người. Chiếc khuy áo kim loại màu đồng cổ trở thành nét điểm xuyết khiêm tốn, dưới sự ưu ái của ánh sáng, dễ thấy rõ hoa văn cổ điển phía trên.

Anh siết chặt bao tay da màu đen, chiếc bật lửa vừa có thể dùng vừa có thể làm đồ trang sức trên tay phát ra âm thanh thanh thúy. Sau đó anh hơi cúi đâu, châm một điếu thuốc trắng.

Quý Noãn rất ít khi thấy Mặc Cảnh Thâm hút thuốc.

Chỉ nhớ lúc cô mới từ Luân Đôn trở về, đã nhìn thấy anh hút vài lần ở Hải Thành. Khi đó dường như anh hút rất nhiều, nhưng về sau lại ít dần đi.

Cô cũng từng nghe Thẩm Mục nói qua, Mặc Cảnh Thâm không thích hút lắm, dù cho có hút cũng chỉ là thỉnh thoảng.

Song, trong ba năm cô không ở đây, đúng là anh nghiện thuốc lá khá nặng.

Hiển nhiên bật lửa đó chỉ là đạo cụ chụp ảnh, còn thuốc thì chắc là do nhân viên cửa tiệm thấy anh mặc bộ đồ này mà cảm thấy Bố già hẳn nên cầm một điếu. Bởi vì phải chờ cô thay đồ, nên Bố già thuận tay nhận lấy rồi châm luôn.

Giờ phút này, Mặc Cảnh Thâm trong mắt cô đang nghiêng mặt ngậm điếu thuốc.

Lúc anh cúi đầu, yết hầu khẽ động đậy.

Đoạn cổ tay giữa cổ tay áo sơ mi trắng và bao tay đen không bị bất kì chất liệu vải nào bao phủ.

Một tay anh giữ cổ áo sơ mi, tay kia khẽ nới lỏng cà vạt ra.

Trong nháy mắt, vẻ nam tính ngời ngời của anh như bắn pằng pằng vào lòng cô mấy phát sung, khiến cô gục luôn tại chỗ. Quý Noãn nhìn rất chăm chú, không cẩn thận va phải dụng cụ vệ sinh đặt ở cửa phòng thay quần áo. Đống đồ rơi xuống loảng xoảng, phá vỡ các loại suy nghĩ muốn chạy tới quyến rũ Bố già này.

Dường như cũng nghe thấy tiếng động ở bên này, anh dụi tắt điếu thuốc còn dư lại một nửa, híp mắt nhìn về phía cô.

Lúc anh xoay người, áo gió và khăn choàng cổ vẽ thành một đường cong như mang theo sức nặng đập vào lòng Quý Noãn. Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt thấp thoáng bên dưới mái tóc đen và vành nón của anh sâu thẳm vô cùng, hơn nữa còn vì kiểu quần áo hiếm khi mặc này mà hiện lên vẻ bất kham.

Boss Mặc trước mắt cô giờ khắc này giống như biến thành ông trùm thương nghiệp Mặc Cảnh Thâm thời dân quốc, đan xen lẫn lộn trong thời không với hình ảnh Mặc Cảnh Thâm chỉ thuộc về cô.

Dễ dàng cướp đi ba hồn bảy vía của cô.

Mặc Cảnh Thâm xoay về phía cô, nhìn một lát rồi lập tức bước thẳng đến. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, như nảy sinh ngờ vực đối với phong cách quần áo trên người cô.

“Em muốn đi diễu hành à?”

“…”

Quý Noãn sờ trang phục học sinh dân quốc của mình và hai bím tóc hình bánh quai chèo, gương mặt không kiềm được mà như đưa đám: “Dạo gần đây em ăn cỡ nào cũng không béo lên, từ mấy tháng trước đến nay đều gầy tong teo. Vốn dĩ em muốn ăn mặc giống như ca sĩ Thiên Nhai để xứng với hình tượng ông trùm thương nghiệp của anh, nhưng hiện giờ em mặc loại trang phục ấy không hợp…”

Mặc Cảnh Thâm nhịn cười, nhìn Quý Noãn trước mặt bởi vì không cải trang thành ca sĩ Thiên Nhai mà chuyển thành thanh niên văn nghệ. Sau đó anh lại nhìn bộ đồ học sinh và váy dài màu xanh nhạt thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn trên người cô.

“Như thế này cũng không tồi, ai bảo ông trùm thương nghiệp thì chắc chắn sẽ thích nữ ca sĩ? Dạ dày anh vừa khỏe lại, không nên ăn nhiều thịt cá, cháo trắng dưa cải mới hợp khẩu vị của anh.”

“…”

Cháo trắng dưa cải?

Anh đây là quên mất hình ảnh gợi cảm khiến mọi đàn ông dõi mắt theo đuổi khi vừa trở về từ Luân Đôn của bà cô này rồi sao?

Chẳng qua từ khi bị thương hôn mê đến nay, cô có hơi gầy mà thôi. Đợi vóc dáng cô trở lại trạng thái hoàn mỹ nhất, xem anh còn dám nói cô là cháo trắng dưa cải nữa không.

Quý Noãn còn lâu mới thèm làm cái gì mà cháo trắng dưa cải, cô xoay người trở về phòng thay đồ, dự định thay bộ sườn xám khác.

Mặc Cảnh Thâm chờ ở ngoài cửa một chốc. Bởi vì sau khi quay lại, Quý Noãn bảo muốn tự chọn đồ cho nên để nhân viên phục vụ ra ngoài trước. Đúng lúc bà Vạn Châu cũng muốn tìm máy lọc nước rót nước cho Quý Noãn, cho nên bên trong chỉ còn lại một mình cô.

Nhìn phòng thay đồ bị bà Vạn Châu khép còn chừa một khe hở, Mặc Cảnh Thâm khẽ cau mày rồi vội duỗi tay muốn giúp cô khép cửa lại, tránh cảnh xuân lộ ra ngoài.

Kết quả vừa đến gần cửa, anh đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Tay cầm cánh cửa khựng lại, người cũng đứng im bất động.

Cô gái nhỏ của anh không cam lòng mà mặc lên bộ quần áo của ca sĩ Thiên Nhai, từ lúc cảnh xuân bắt đầu lộ ra rồi đến khi mặc quần áo vào, cô đứng trước gương liên tục tạo dáng, phóng ánh mắt quyến rũ, dẩu môi biểu diễn đủ loại biểu cảm hấp dẫn mê người. Có lẽ thấy chưa đủ đô, cô còn kéo áo trên bả vai xuống, tiếp tục quay về phía gương duỗi chân lộ đùi tạo dáng. Dường như hai bím tóc hình bánh quai chèo trên đầu mang lại cảm giác không hài hòa, cô lại xõa bung tóc ra, đứng trước gương xoay qua xoay lại.

Rốt cuộc là cô vừa ý cỡ nào đối với bộ quần áo trên người anh mà bất mãn với tạo hình đối lập chênh lệch này của mình như vậy?

Anh nhìn thấy cô thỉnh thoảng lấy tay bóp vải ở phần eo, như nghĩ có nên lấy kẹp hồ sơ kẹp ở phía sau lưng khi chụp hình hay không, như vậy sẽ đỡ lộ cơ thể hơi gầy của mình.

Cứ tạo dáng như vậy cả nửa ngày, chớp mắt cô đã mệt mỏi, khóe mắt thoáng nhìn về hướng cửa.

Kết quả, đột ngột nhìn thấy anh đứng ngoài cửa không biết đã nhìn cô bao lâu, Quý Noãn hét lên, xoay người muốn xông lên đóng cửa lại. Ai ngờ vì chạy quá nhanh và chân thì lại mang đôi dép lê để tiện thay đồ mà Quý Noãn lảo đảo bổ nhào về phía trước. Không ngoài dự đoán, người đàn ông bên ngoài mở rộng cửa ra, đón được cô đang nhào vào lòng anh.

Lúc Quý Noãn nghiêng ngả lùi ra, anh nhìn dáng vẻ tóc tai bù xù của cô mà cong môi nói: “Cú lao vào lòng anh này của em còn hấp dẫn hơn bất cứ tạo dáng nào.”

Chương 729: Boss mặc ra khỏi phòng bếp, dáng vẻ bưng đĩa…

Cuối cùng cũng đến lúc chụp ảnh, Quý Noãn vẫn mặc trang phục như nữ ca sĩ Thiên Nhai đứng chung với Mặc Cảnh Thâm. Người thợ chụp ảnh già từng trải đứng bên tặc lưỡi, vô cùng hài lòng, cứ luôn miệng nói trai tài gái sắc. Giọng điệu trầm ổn của ông ta càng tăng thêm màu sắc năm tháng cho tiệm chụp ảnh đã mở hơn trăm năm ở Los Angeles này.

Bà Vạn Châu đứng bên cạnh mặt mày hớn hở, nám lẩy tay Quý Noãn hỏi cô có mệt không, cứ như là sợ con dâu mình mệt vậy.

Sau đó, không biết có phải hai ngày gần đây bà Vạn Châu phẩn khích quá hay không mà không thể giữ mồm giữ miệng được, hoặc có thể là vì được Mặc Cảnh Thâm ngâm đồng ý, nên bà nói cho ông cụ Mặc nghe chuyện bọn họ chụp ảnh cưới.

Thế là, ngày hôm sau, nhân lúc sức khỏe còn tốt, ông cụ Mặc lập tức bay từ Hải Thành ở bên kia bờ đại dương sang Los Angeles.

Theo lời ông cụ Mặc, ông đã không ngồi máy bay ít nhất mười năm rồi. Hơn nữa, đã mười bảy mươi tám năm ông không sang Mỹ, làn này nhất quyết phải trở về vì cháu dâu. Thậm chí có liều cái mạng già thì ông cũng phải đến Los Angeles để đoàn tụ, ở lại Los Angeles mấy tháng rồi về Hải Thành.

Tivi trong phòng nghỉ của văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine đang phát tin tức, phông nền sau lưng người dẫn chương trình là người qua kẻ lại. Lễ Tạ ơn ở phương Tây rất náo nhiệt, nụ cười trên mặt của những người đi bộ đại diện cho bâu không khí của ngày lễ này, thẩm thấu vào không khí ban đêm từng chút một.

Trong gian bếp ở phòng nghỉ vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm nhẹ quen thuộc, cùng với mùi thơm của thức ăn tỏa ra.

Quý Noãn hít mũi.

À, hôm nay là sườn xào chua ngọt.

Cô ngẩng đầu len lén liếc nhìn.

Tia sáng ấm áp trong khe cửa nhẹ nhàng xuyên qua không khí khô hanh, chiếu vào mắt cô.

Bóng dáng cao ráo mới rời khỏi một cuộc họp cấp cao vào hai tiếng trước đang cầm nồi tỉ mỉ múc đồ ăn ra đĩa.

Đèn chùm trong phòng bếp và mùi thơm của thức ăn từ từ hòa quyện trong ý thức giác quan của cô, bao quanh anh, rồi nhẹ nhàng len sâu vào trái tim cô.

Mùi cỏ cây mát rượi nhiễm phải khói lửa trần gian thoang thoảng trên người anh. Cô nhìn mớ tóc đen lòa xòa sau gáy anh, vẽ ra một đường cong đẹp mắt dưới ánh đèn.

Ngày thường, boss Mặc kiêm đầu bếp Mặc luôn nấu những món cô thích. Gần đây cô bắt đầu mê hương vị của đồ ăn Trung Quốc, nên anh cũng không ngại mà nấu cơm Trung cho mình. Dù lần nào anh cũng nói đồ ăn Trung Quốc nhiều dầu mỡ, làm không khí trong phòng ngột ngạt, nhưng bữa tối không bao giờ thiếu những món cô thích.

Cả món sườn xào chua ngọt lần này cũng vậy. Cô đoán là hai ngày trước, lúc về nhà họ Mặc ở Los Angeles, bà Vạn Châu nấu một đĩa sườn, nhưng Quý Noãn ngại ăn nhiều trước mặt Mặc Thiệu Tắc, nên dù rất muốn ăn nhưng chỉ gắp hai miếng rồi cứ ăn đồ ăn trước mặt, thế mà Mặc Cảnh Thâm lại nhìn thấy hết.

Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, thì anh đã ra khỏi phòng bếp. Dáng vẻ bê đĩa của anh còn hấp dẫn hơn đĩa sườn xào chua ngọt đang bốc hơi nóng trong mắt cô. “Nhìn gì vậy?” Anh giơ tay cốc đầu cô khi cô đứng dậy lại gần, “Em rửa tay đi.”

Trên tay anh có mùi thơm thoang thoảng, mang theo độ ấm cô quen thuộc, cứ như có thể ngăn chặn tất cả những hỗn loạn trên thế gian trong căn phòng nghỉ rất đỗi bình thường này. Không khí lễ hội ngập tràn của phương Tây cũng hóa thành những tháng ngày ấm áp nhưng rất đỗi bình thường ở bên anh, êm đềm nhưng kéo dài.

***

Sau khi ăn cơm xong.

“Buổi tối về nhà họ Mặc với anh một chuyến, trong nhà có khách.” Mặc Cảnh Thâm chợt nói khi Quý Noãn bỏ miếng sườn cuối cùng vào miệng.

Quý Noãn bị sặc, suýt phun miếng sườn chưa gặm sạch ra khỏi miệng, ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải ông nội Mặc đã tới rồi sao? Còn ai tới nữa?”

“Đã gần hai mươi năm rồi ông nội không sang Mỹ. Hiếm khi ông sang đây, mấy ông bạn cũ thân thiết nghe tin, đương nhiên là muốn gặp ông.” Anh đặt ly sữa bò lúc này đã nguội bớt trước mặt cô, dùng ánh mắt mắng cô không có tiền đồ.

“Mấy người bạn cũ của bọn họ hội ngộ mà cũng cần chúng ta phải qua sao?” Vừa nói, Quý Noãn vừa cẩn thận đẩy ly sữa bò to đùng sang bên cạnh, muốn nhân lúc anh không chú ý đẩy ra xa hơn.

Vừa nãy cô đã ăn khá nhiều, lúc này trong bụng hoàn toàn không còn chỗ nào chứa nổi sữa bò nữa.

“Là ai nói sau này mỗi bữa phải ăn hai bát cơm và hai ly sữa bò? Em chỉ mới đạt được một nửa mục tiêu mà đã không ăn nổi rồi à?” Anh phát hiện hành động lén lút của cô: “Không phải chê mình gầy sao?”

“…”

Quý Noãn nhìn ly sữa bò bị mình đẩy ra xa.

Tối nay cô đã ăn một bát rưỡi cơm và nguyên một đĩa sườn xào chua ngọt. Mặc Cảnh Thâm gần như không ăn mà đều để một mình cô ăn, dạ dày của cô nào to vậy chứ?

Có điều, dù sao sữa bò này cũng do boss Mặc có lòng tự tay hâm nóng, Quý Noãn đành phải bê về, giả vờ không để ý tới anh đang mỉm cười hài lòng, uống hết hơn nửa ly sữa.

***

Cái gọi là cuộc hội ngộ bạn cũ của ông cụ Mặc thật sự không như suy nghĩ của Quý Noãn.

Cô còn tưởng sẽ giống những gì được xem trên tivi, mấy người già đã hơn bảy tám chục tuổi đứng cạnh nhau cảm khái đời người vội vã, hoặc nước mắt tuôn trào vì lần này gặp được nhau, không biết lần sau còn có thể hay không.

Nhưng lại là…

Mấy ông cụ cùng ngồi uống trà và nói chuyện phiếm, ai cũng cười, thấy Quý Noãn như thấy gió xuân ấm áp.

Nhưng cô thật sự không có hứng thú với trò mạt chược của mấy ông cụ này.

Thậm chí có thể nói là cô không hiểu chút nào về mạch suy nghĩ của các ông.

Hai mươi năm rồi bọn họ mới gặp lại nhau, thế mà trò tiêu khiển sau bữa ăn lại không phải cùng ngồi ôn lại những chuyện cũ đã qua, mà là chơi mạt chược.

Hơn nữa, còn bày ra hai bàn mạt chược.

Như bây giờ vậy, một bàn là ông cụ Mặc và con dâu Vạn Châu của ông chơi với hai ông cụ khác, một bàn là Mặc Thiệu Tắc và Mặc Cảnh Thâm cùng chơi.

Quý Noãn nhìn Mặc Cảnh Thâm cởϊ áσ khoác, chỉ mặc áo len trắng cổ chữ V để lộ áo sơ mi màu xám bên trong. Anh hơi nới lỏng cổ áo, dời mắt từ bài mạt chược sang Quý Noãn chỉ muốn tìm vài việc để làm, ra hiệu cho cô đến ngồi cạnh anh. Đông người như vậy cơ mà, cô nào không biết xấu hổ mà ngồi gần anh như thế. Vừa rồi mấy ông cụ này đã trêu chọc hai thanh niên bọn họ rất nhiều.

Mặc Cảnh Thâm ngồi đối diện mấy ông cụ đã từng là bạn rất thân của ông nội Mặc, ung dung cười nhẹ suốt cả quá trình, không hề cảm thấy bị trêu chọc. Còn Quý Noãn đã từng chứng kiến trải qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng lại không kìm được mà đỏ mặt hết lần này đến lần khác bên cạnh anh.

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire