Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Đấu Trí
“Tôi hỏi ông, lúc ông nằm trong viện, ai chăm sóc ông?
Lúc để dành từng đồng tiền chợ, mang bụng bầu tám tháng vẫn phải nấu cơm ở công trường, là ai?
Giờ ông chê mẹ tôi không ra gì?
Thế lúc mẹ tôi vác xi măng cho ông, sao không chê?
Lúc mẹ tôi giúp ông tìm khách hàng, sao không chê?”
…
Ba tôi ngồi phịch xuống ghế, không nói một lời.
“Biết ngay là ông không nỡ đánh đứa con trai cưng của mình mà.”
Con gà mái nhếch mép, lạnh lùng nói.
“Còn nói yêu tôi, thương tôi cả đời? Nếu ông là đàn ông thật sự, bây giờ tát nó một cái đi!”
Cô ta đẩy ông ta một cái.
Ba tôi thở dài, phất tay:
“Con mau về đi… không phải con còn phải đi học sao?”
Tôi nói:
“Những thứ con học được ở đây còn nhiều hơn trong trường đấy.
Bây giờ nếu ông cắt đứt hoàn toàn với cô ta, về với mẹ con, con hứa sẽ nghiêm túc học hành.”
Ba tôi không đáp.
Rõ ràng trong lòng ông ta vẫn thấy con gà này không thể bỏ được.
“Chu Sơn!
Ông còn là đàn ông không đấy?!
Nó tới tận nhà tôi gây sự, ông cũng không quản?
Tôi sau này còn sống sao được với ông?!”
Cô ta vừa gào vừa đấm lên bụng mình:
“Tội nghiệp con tôi quá… đều do mẹ không có bản lĩnh, gả cho loại đàn ông bất lực, mẹ con tôi sau này biết sống sao đây!”
Tiếng khóc như rút ruột rút gan khiến ba gà mái cũng nổi điên.
Ông ta chỉ tay vào tôi, mắng:
“Thằng oắt con, tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi đấy!
Tới tận đất nhà tao còn vênh váo?
Chờ đấy, tao gọi người xử mày!”
Ba tôi lúc thì chạy tới xin lỗi ba vợ hụt, lúc lại quay sang dỗ dành gà mái.
Cả cái sân thành bãi chiến trường hỗn loạn.
Cãi nhau đến mức tôi muốn nổ tung đầu.
Tôi tung một cú đá lên bàn, nồi niêu bát đĩa vỡ loảng xoảng đầy đất.
“Đủ rồi!” Tôi day thái dương, lạnh giọng.
“Nghe cô nói cứ như đứa con trong bụng là của ba tôi thật vậy.”
Không khí lập tức im phăng phắc.
Ba tôi vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ trước mặt gà mái, cứng đờ.
“Con nói gì cơ?”
Tôi lấy điện thoại ra, trượt tới bức ảnh chiếc quần lót.
“Tìm thấy ở bàn làm việc của cô ta.
Ông tự hỏi lại cô ta xem, đây là chuyện gì.”
Phông nền trong ảnh quá rõ ràng, ba tôi nhìn một cái là nhận ra ngay.
Mặt con gà mái rõ ràng lộ vẻ hoảng loạn.
“Cái này của ai?” Ba tôi đứng bật dậy. “Cô nói đi, của ai?!”
“Cái đó… là em mua cho anh mà.”
Con gà mái đúng là lão luyện, lập tức nặn ra một lý do gần như hoàn hảo:
“Hồi mới quen nhau, em mua cho anh. Nhưng mua nhầm size, nên chưa bao giờ lấy ra dùng… chắc là nó lục lọi được.”
Ba tôi “ồ” lên một tiếng, gần như đã tin.
Tôi nói:
“Đúng rồi, mua size M cho cái bụng 180 cân như ông, định siết chết ông chắc? Cô tưởng ông là M thật à?”
“Muốn chứng minh thì dễ thôi. Cô dám đưa điện thoại ra cho tôi kiểm tra không?”
Con gà mái gào lên: “Tại sao tôi phải cho cậu kiểm tra?! Cậu là gì của tôi?!”
Tôi nhún vai: “Thế thì rõ ràng là trong lòng có quỷ rồi.”
Ba tôi lại bắt đầu lung lay, nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta.
“Tới tuổi này rồi, ba mươi bốn mươi tuổi, cao huyết áp, tiểu đường, gan nhiễm mỡ, cả thân đầy bệnh.
Lục vị địa hoàng hoàn uống hết mấy lọ rồi nhỉ?
Chất lượng tinh trùng thế nào, ông tự biết.
Nửa năm mới ghé qua vài lần mà đòi có con?
Lại còn không phải lần đầu ‘chuẩn bị’ mà không có gì xảy ra.
Giờ thì nghĩ kỹ lại đi, dùng não mà suy luận đi!”
Con gà mái gào lên the thé:
“Thằng ranh con, tao xé nát mồm mày bây giờ!”
“Đưa điện thoại đây.” Ba tôi đưa tay về phía cô ta.
“Anh không tin em à?!” Gà mái lập tức tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)
“Em uống bao nhiêu thuốc, chịu bao nhiêu khổ… giờ anh còn không tin em?”
“Chỉ lần này thôi.” Giọng ba tôi dịu đi một chút, nhưng tay vẫn chưa rút lại.
“Ngoan, đưa đây.”
“Á á á! Tôi không sống nổi nữa rồi!”
Gà mái gào khóc lăn lộn, ôm đầu thảm thiết.
Còn điện thoại thì nắm chặt không buông.
Thấy tình hình lại sắp thành trận kéo co, tôi thẳng chân đạp luôn một cú,
đá bay cả ghế cô ta đang ngồi, gà mái lăn xuống đất, điện thoại văng sang một bên.
Tôi bước tới, nhặt lên:
“Thế là xong, điện thoại trong tay tôi rồi.”
“Trả lại đây! Thằng ranh, trả điện thoại lại cho tao!”
Cả ba con gà đều nhào tới giật lại, may mà tôi cao mét tám lăm, chỉ cần giơ tay lên là không ai với tới.
Chỉ tiếc là… không biết mật mã, mở không được.
“Cho nó xem đi, để thằng ranh này câm miệng. Không thì sau này nó lại đem chuyện này ra kiếm chuyện mãi.”
Ba tôi cản gà mái lại.
“Anh không tin em!”
“Không phải, chỉ là chuyện này… hơi rối chút…”
“Phì! Anh căn bản là không tin em! Được, ngày mai em đi phá thai! Em sẽ để nhà họ Chu tuyệt hậu!”
“Đừng, đừng, có gì thì từ từ nói!”
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi to, tôi bỗng hô lên:
“Tìm ra rồi! Chính là người này!”
Con gà mái giật mình, theo bản năng liếc qua, tôi lập tức đưa điện thoại ra trước mặt cô ta.
Face ID nhận diện thành công, hiện ngay biểu tượng cười xanh của Dynamic Island.
Tôi mỉm cười, nhanh chóng mở WeChat—đúng như tôi đoán, ba tôi chưa từng kiểm tra điện thoại cô ta, lịch sử trò chuyện vẫn còn nguyên.
Nhanh chóng xác định được mục tiêu—kẻ có ghi chú là “chó con”—tôi gọi video.
“Nhớ anh rồi hả?”
Giọng nói trầm khàn quyến rũ của chó con vang lên, nổ tung trong không khí yên ắng.
“Thằng béo chết tiệt đó không có ở nhà à?
Hôm nay anh đến chỗ em hay em tới chỗ anh?
Để anh tắm cái…
Ơ sao không nói gì?”
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Anh đến ổ gà đi, vợ và con anh đang cần anh bảo vệ đấy.”
Gà mái ngơ ngác như phỗng.
“Bốp!”
Ba tôi tát cô ta một cái như trời giáng, phấn rơi đầy đất.
“Tôi tiêu tốn từng ấy tiền cho cô, cuối cùng lại thành trò cười!
Mất cả mặt mũi, cô còn phản bội tôi?!”
“Không phải đâu mà… ông xã nghe em giải thích… chuyện không như anh nghĩ đâu…”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề—xem ra là người đã tới.
Tôi vỗ vai ba:
“Ba yên tâm, con vẫn đứng về phía ba. Cha con cùng lên chiến tuyến—cứ đập đi! Không thể để đội cái mũ xanh rồi còn phải nhẫn nhục chịu đựng!”
“Chìa khóa xe đưa đây, con chạy đi nổ máy trước, lát nữa đánh xong thì ba chỉ việc lên xe mà chuồn!”
Ba tôi dúi chìa khóa vào tay tôi, mắt đỏ hoe:
“Con trai ngoan… là ba đã nhìn nhầm người.”
Tôi xua tay:
“Cha con mà, khách sáo gì.”
Tôi lao ra khỏi cửa, quả nhiên thấy ở ngoài có hơn chục gã đàn ông lực lưỡng đang vác xẻng, tạo thành vòng vây sẵn sàng hành động.
Tôi chạy thẳng ra xe cậu tôi, đập cửa gọi tỉnh:
“Dậy đi dậy đi, chạy nhanh!”
Cậu dụi mắt, vừa định nổ máy thì tôi nói:
“Không phải xe này! Chạy xe của ba cháu!”
Cậu tôi ngơ ngác nhìn tôi, tôi không có thời gian giải thích, lôi cậu xuống xe.
“Thế ba cháu làm sao?”
Trên đường tới gần nhà gà mái, cậu tôi nhìn thấy đám đông hỗn loạn trước cửa, bắt đầu hiểu chuyện.
Ba tôi đang một chọi năm, rõ ràng rơi vào thế yếu.
Tôi ngả ghế phụ ra nằm, đeo tai nghe, đắp chăn, duỗi người một cái, bình thản nói:
“Gà thì cứ để trời gà lo hộ..”
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire