lundi 24 novembre 2025

CDLL - Chuong 5

 

Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Cắt Đứt Liên Lạc

Tôi còn chưa kịp buông điện thoại xuống thì đã có cuộc gọi khác đến – là của cô bạn thân Tống Hoan.

“Tuế Tuế! Cậu với Thẩm Áo chia tay thật rồi à?” – Giọng cô ấy vì sốc mà cao vút lên.

Tôi chưa từng kể chuyện này với ai khác, liền hỏi sao cô ấy biết?

“Thật sự chia tay rồi sao? Mình vừa thấy… Cố Yên Yên đăng bài lên vòng bạn bè, có người bình luận hỏi: ‘Là bạn trai cậu à?’ Cô ta trả lời bằng một icon ngại ngùng. Như vậy chẳng phải ngầm thừa nhận rồi còn gì.”

“Bọn họ thật sự đang yêu nhau à? Mình mới vội gọi cho cậu xác nhận đây.”

“Tống Hoan. Mình không biết họ có thật sự ở bên nhau không. Nhưng mình và Thẩm Áo, đã chia tay rồi. Mình đã thôi học, hai ngày nữa sẽ ra nước ngoài du học.”

“Gấp vậy luôn hả? Thế thì trước khi cậu đi, tụi mình chắc chẳng còn cơ hội gặp nhau rồi. Cậu đi Anh à? Trước đây còn thấy cậu tiếc vì vì Thẩm Áo mà từ bỏ ngôi trường mơ ước ở nước ngoài, giờ xem như được toại nguyện rồi.”

“Không sao cả. Mùa đông về nghỉ, tụi mình vẫn có thể gặp lại.”

“Haizz… Không ngờ hai cậu quen nhau bao nhiêu năm, mình cứ nghĩ rồi sẽ cưới nhau sau khi tốt nghiệp ấy chứ. Hồi đi học, bên cạnh Thẩm Áo chẳng có cô gái nào cả, anh ấy cứ sợ cậu không vui…”

“Tống Hoan, mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng tôi, cô ấy vội đổi đề tài.

“Được rồi được rồi, không nhắc nữa. Cậu ở nước ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Khi nào có dịp mình sẽ bay sang thăm. Có gì cứ gọi mình ngay nha!”

Sau khi cúp máy, không hiểu vì sao tôi lại mở vòng bạn bè của Cố Yên Yên.

Bài đăng mới nhất là ảnh Thẩm Áo – dáng lưng cao lớn đứng dưới ánh đèn hành lang bệnh viện.

Chú thích đi kèm: “Lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị trẹo chân, may mà có anh Thẩm Áo ở bên~”

Trong ảnh, anh đang bế cô ta trên tay, tay anh vẫn đeo chiếc vòng tay đôi năm ngoái tôi tặng.

Tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ ríu rít vang lên, tôi cuộn người lại trong chăn.

Khi màn hình điện thoại vừa tắt đi, tôi như nghe thấy tiếng “cạch” vang lên trong lòng – giống như trái tim vừa khép lại một cánh cửa.

Thì ra, mối tình mười mấy năm cũng chẳng bằng một cái cớ trẹo chân vụng về.

Tối trước ngày bay, tôi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Áo.

6

“Em ngủ chưa vậy, ngày mai là sinh nhật anh đó, em không quên đâu nhỉ? Anh đã đặt bàn rồi, chỉ hai đứa mình thôi. Dạo này bận quá chẳng có thời gian cho em, mình hẹn hò đàng hoàng nhé?”

“Thẩm Áo, nếu anh chưa quên, thì tôi đã nói rồi: chúng ta đã chia tay. Tôi sẽ không đi ăn sinh nhật cùng người yêu cũ.”

“Ơ kìa, em còn giận anh sao? Mấy ngày nay là lỗi của anh, đừng giận nữa, tha lỗi cho anh đi mà~”

Anh bật cười nhẹ, như thể đang nghe một câu chuyện vô thưởng vô phạt.

“Với lại, anh biết em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rất lâu rồi mà. Anh chờ mong lắm đó.”

Tôi nhìn sang chiếc hộp quà trống rỗng trên bàn – vốn là nơi tôi từng đặt cặp nhẫn đôi do chính tay mình thiết kế, bên trong còn khắc tên viết tắt của hai đứa.

Bây giờ nó đang nằm trong thùng rác dưới tầng, cùng với những lời hứa đã mốc meo.

“Không còn quà gì cả. Tôi đã vứt nó đi rồi. Ngày mai tôi cũng sẽ không đến.”

“Em à, anh biết em nói thế là do giận thôi. Mai anh đến nhà đón em nhé? Mình gặp nhau nha~” – Anh vẫn cứ tự nói một mình.

Tôi dứt khoát tắt máy.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên vali đã đóng gói gọn gàng.

Hộ chiếu và vé máy bay nằm ngay ngắn ở lớp trên cùng.

Ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sáng hôm sau, mẹ đích thân đưa tôi ra sân bay.

Tôi dặn bà: “Nếu Thẩm Áo có đến tìm con, mẹ đừng nói con đi đâu nhé.”

Mẹ nhẹ nhàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi.

“Ừ, mẹ hiểu. Đưa con đi xong, mẹ cũng ra nước ngoài nghỉ mát. Dạo này công ty đang nghỉ lễ, mẹ định sang Maldives phơi nắng chơi. Còn con thì nhớ học hành chăm chỉ, tự chăm sóc bản thân nha.”

Khi loa phát thanh sân bay vang lên gọi hành khách lên máy bay, mẹ bỗng siết chặt tôi vào lòng.

Mùi nước hoa dịu nhẹ quen thuộc trên người mẹ khiến tôi nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi lần té ngã, mẹ luôn ôm tôi vào lòng bằng hương thơm ấy mà dỗ dành.

“Đến nơi rồi thì nhớ nhắn cho mẹ biết con an toàn nhé. Mẹ mãi mãi là chỗ dựa của con.” – Giọng mẹ đã bắt đầu nghẹn lại.

Khi máy bay cất cánh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những đường viền thành phố ngày một thu nhỏ lại trong tầm mắt.

Mười tám năm ký ức như cuộn phim tua nhanh hiện về – con đường rợp bóng cây mà tôi và Thẩm Áo cùng đi về sau giờ tan học, vết sẹo anh để lại khi đánh nhau vì tôi thời cấp hai, nụ hôn đầu tiên trong lễ tốt nghiệp cấp ba.

Từng có lúc, tất cả mọi người đều nói chúng tôi là một cặp trời sinh.

Nhưng đáng tiếc, một mối tình nát bét… đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc.

Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng cuối cùng cũng kết thúc, nước Anh đang lất phất mưa phùn.

Vừa mở điện thoại, máy lập tức rung liên tục.

Thẩm Áo đã gọi cho tôi hàng chục cuộc và nhắn rất nhiều tin:

【Tuế Tuế, em có ở nhà không? Nhà em sao không có ai vậy?】

【Em ra ngoài mua đồ rồi à? Anh đang chờ dưới nhà em này.】

【Tuế Tuế em đi đâu rồi? Không phải nói sẽ cùng anh đón sinh nhật sao?】

【Tuế Tuế, anh sai rồi, đừng rời xa anh.】

Tin nhắn cuối cùng dừng lại vào lúc 3 giờ sáng: 【Anh tìm thấy nhẫn rồi… đừng đi mà…】

Nhìn những dòng tin nhắn đó, trong lòng tôi không còn bất kỳ gợn sóng nào nữa.

Tôi không chần chừ mà chặn tất cả các phương thức liên lạc với Thẩm Áo.

Mùa đông ở Anh rất lạnh.

Khi tôi ôm tập giáo trình dày cộp rời khỏi thư viện, trời đã chạng vạng, bóng tối bao trùm khắp khuôn viên trường.

Mỗi ngày được học những kiến thức mới khiến tôi thấy rất thỏa mãn.

Cuộc sống chỉ xoay quanh ký túc và lớp học, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy buồn chán chút nào.

Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Hoan – gọi từ trong nước.

“Tuế Tuế, có phải Thẩm Áo đi tìm cậu rồi không?”

Cái tên ấy khiến tôi sững người vài giây – cứ như chuyện của thế kỷ trước.

“Không có mà, sao vậy?”

7

“Từ hôm sinh nhật anh ấy không tìm được cậu, thái độ thay đổi hẳn luôn.”

“Đêm cậu bay đi, anh ta ở dưới nhà cậu lục tung đống rác suốt 3 tiếng đồng hồ, chỉ để tìm lại cặp nhẫn cậu vứt.”

“Tìm được nhẫn rồi thì chạy đến ký túc xá của mình ngay trong đêm…”

“Mình chưa bao giờ thấy Thẩm Áo như vậy. Người thì bốc mùi, mắt đỏ ngầu như mấy ngày chưa ngủ, hoàn toàn không giống người từng mắc bệnh sạch sẽ như trước.”

“Sau đó, ảnh cứ đến trường mình suốt mấy tuần, nhưng thấy mình không hé nửa lời về cậu thì anh ấy không đến nữa.”

“Mình nghe nói, ảnh lại quay về nhà cậu canh chờ. Nhưng mẹ cậu lúc đó không có ở nhà. Anh ta ở đó gần một tháng rồi mới về trường tìm ban giám hiệu, nhưng họ cũng không biết cậu đi đâu. Không hiểu bằng cách nào, giờ ảnh biết cậu đang ở Anh.”

“Mình nghe nói anh ấy đang chuẩn bị bay qua đó…”

“Cậu… nên chuẩn bị tinh thần đi.”

“…Mình biết rồi.” – Tôi ngắt lời cô ấy.

Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước tòa nhà chung cư, hơi thở lập tức nghẹn lại.

Dưới ánh đèn đường, thân ảnh Thẩm Áo gầy gò đến mức như sắp bị gió tuyết cuốn trôi.

Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng không hợp thời tiết, tóc rối che khuất cả mắt, chẳng còn chút dáng vẻ tự tin phong độ như ngày xưa.

Anh loạng choạng lao tới, siết chặt vai tôi.

“Ôn Tuế! Sao em không trả lời tin nhắn của anh? Anh nhắn nhiều thế, sao em không trả lời một cái?”

Giọng anh khàn đặc, nghèn nghẹn, gần như mất kiểm soát.

Tôi bình thản gỡ tay anh ra.

“Chúng ta chia tay rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời tin nhắn của người yêu cũ.”

“Tuế Tuế! Là lỗi của anh trước kia! Anh đã chặn hết liên lạc với Cố Yên Yên rồi! Anh nói rõ với cô ta rằng đừng tìm anh nữa! Em cho anh một cơ hội nữa đi, về với anh đi!”

Anh vội móc điện thoại ra.

Màn hình vừa sáng lên, tôi đã thấy hình nền vẫn là ảnh hai đứa chụp chung.

Tôi đưa tay lên, cắt lời anh.

(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

CDLL - Chuong 5 Lượt xem: