Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Dư Duyệt Không Còn Nhẹ Dạ
Vừa bước vào nhà Hàn Dĩ Nghiêu, đèn còn chưa bật, anh đã không kìm được mà hôn tôi.
Môi anh nóng ấm, như mang theo luồng điện, nhẹ nhàng lướt qua môi tôi từng chút một.
Như đang cố gắng kiềm chế, nhưng lại chất chứa khát vọng mãnh liệt.
Đầu óc tôi trống rỗng, ngẩn ra một lúc mới bắt đầu đáp lại nụ hôn.
Được tôi khích lệ, nụ hôn của Hàn Dĩ Nghiêu càng lúc càng sâu, càng lúc càng nóng bỏng…
Một lúc lâu sau, cả hai mới thở hổn hển tách ra.
Anh siết chặt eo tôi, như muốn hòa tôi vào trong cơ thể mình.
Giọng Hàn Dĩ Nghiêu khàn đục, còn xác nhận lại:
“Duyệt Duyệt, anh không hiểu nhầm ý em chứ?”
Tôi vòng tay ôm lấy anh, áp gương mặt nóng rực vào lồng ngực rắn chắc, khẽ hỏi bên tai anh:
“Hàn Dĩ Nghiêu… nhà anh có bao không? Nếu không có thì xuống mua…”
Lời còn chưa dứt, môi anh đã phủ xuống như bão tố.
Anh bế tôi lên giường.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rút từ túi ra, xé bao bì.
Trong cơn hỗn loạn, tôi chợt lấy lại chút tỉnh táo, đưa tay chặn anh:
“Đợi đã, anh…”
Anh đoán được điều tôi muốn hỏi, nhìn tôi, bật cười:
“Là Kiều Kiều nhét cho anh ở quán bar.”
“Dư Duyệt, chẳng lẽ ý đồ của anh lộ liễu đến vậy sao?”
…
Thể lực của Hàn Dĩ Nghiêu quả thật rất tốt.
Vật lộn đến hai lần, đã gần sáng.
Tôi cảm giác mình mới chợp mắt được một lúc trong vòng tay anh, tiếng chuông điện thoại đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Trời đã sáng.
7
Người gọi đến là Thẩm Thì Thần – em họ của Thẩm Thì Đình.
Tôi khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ rồi mới bắt máy.
Giọng Thẩm Thì Thần đầy lo lắng:
“Chị dâu, hôm nay mồng Hai, theo lệ phải đi tế tổ. Chị đừng giận anh họ nữa, mau về đi.”
“Thì Thần, chị không phải đang giận dỗi. Chị sẽ không về nữa.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Nhưng… nhưng anh họ nói, nếu chị không về tế tổ, đại bá sẽ xóa tên chị khỏi gia phả đấy.”
“Xóa thì xóa thôi. Thì Thần, chúc em năm mới vui vẻ, không có việc gì nữa thì chị cúp máy đây.”
Trước cổng tông miếu nhà họ Thẩm.
Thẩm Thì Thần xấu hổ tắt loa ngoài:
“Anh, anh cũng nghe thái độ của chị dâu rồi. Hay anh tự gọi cho chị ấy một cuộc?”
Thẩm Thì Đình cười lạnh:
“Cô ta dám bỏ nhà đi một ngày một đêm, nếu anh lại chủ động gọi, chẳng phải là nuông chiều cô ta quá mức sao?”
“Anh, không phải em nói nhiều, nhưng cho dù chị dâu không sinh được con, anh cũng không thể ngang nhiên dẫn người đàn bà khác về nhà thế được…”
“Anh nên khéo léo một chút, trước tiên để đứa bé ở ngoài, từ từ tính, như vậy chị dâu sẽ đỡ bị tổn thương hơn.”
Rõ ràng đang giữa trời đông giá rét, nhưng cơn giận vô cớ trong lòng Thẩm Thì Đình lại bùng lên dữ dội.
Anh bực bội ném điếu thuốc xuống đất, giẫm mạnh:
“Cô ta – Dư Duyệt – chỉ là một đứa mồ côi, thì có gì quan trọng? Dựa vào đâu tôi phải vì cảm xúc của cô ta mà lén lút với mẹ con họ?”
“Tôi đã nói rồi, dù thế nào cũng không ảnh hưởng đến địa vị của cô ta. Cuộc sống tôi cho cô ta bao nhiêu người mơ còn chẳng có được, cô ta còn chưa thỏa mãn sao?”
Đúng là không biết điều!
Ngày đó anh phải khó khăn lắm mới thuyết phục được cha mẹ đồng ý cho Dư Duyệt một danh phận, giờ cô lại không biết trân trọng?!
Tốt thôi. Nếu cô không quan tâm, anh còn gì để quan tâm nữa?
Thẩm Thì Đình lại đá một cước vào đống tuyết bên cạnh, giọng trở về lạnh lùng:
“Thì Thần, bảo họ bắt đầu đi, không cần đợi nữa.”
Dư Duyệt, đến khi cô trở về thấy tên mình bị xóa khỏi gia phả, đừng có khóc lóc.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire