Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Loạn Rồi
Nghe xong, cái ly rơi khỏi tay tôi vỡ xé n/át dưới sàn, như tình cảm của ba mẹ tôi vậy.
Con gái tôi đang ngồi trên sofa bị tiếng động bất ngờ dọa cho khóc òa, tôi chưa kịp dọn đống mảnh vỡ đã vội chạy lại dỗ dành con.
Dỗ xong quay lại thì cuộc gọi video đã tắt, tôi nhắn mẹ một tin rồi bắt đầu dọn từng mảnh thủy tinh.
Đến hơn ba giờ chiều, con gái cuối cùng cũng ngủ, tôi cô ra khỏi phòng gọi cho chồng.
Nói chuyện xong, tôi kể rõ mọi chuyện và bảo với anh rằng ngày mai phải về nhà một chuyến để xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chồng tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mai là thứ Tư anh không cô cùng em được, em cứ về trước cô, đặt cho anh vé ngày thứ Sáu, anh bay qua sau.”
Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Quay lại lấy vali bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
Vừa thu dọn tôi vừa nghĩ, ba là người chính trực như thế, làm sao ng/oại tình được, lại còn với chị ruột của mình, ông đang nghĩ gì vậy chứ.
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, đúng là nếu hiểu nổi mới là điều lạ.
Tối đến, chồng tôi về sớm, mua trái cây cho con và mua cho tôi một con cá.
Khi ăn cơm, hai vợ chồng chẳng ai mở lời, cứ im lặng ăn, im lặng rửa bát, im lặng xem tivi.
Mãi đến lúc tôi chuẩn bị đưa con cô ngủ thì anh mới nói: “Vợ à, anh không cố ý im lặng đâu, chỉ là chưa biết phải an ủi em thế nào… Chuyện của ba xảy ra đột ngột quá.”
Tôi đáp: “Không sao, em cũng bất ngờ, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Để mai em về xem rõ tình hình rồi nói với anh sau.”
Sáng hôm sau, chồng nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo – món tôi thích nhất, còn làm bánh trứng cho con. Trên đường ra sân bay, con bé cứ líu lo hỏi tụi tôi định cô đâu chơi. Tôi không biết giải thích ra sao, đành nói bà ngoại nhớ nó nên dẫn về thăm vài hôm.
Đến sân bay, con vẫn không ngừng bàn xem nên nhờ bà ngoại nấu món gì. Thấy tôi chỉ cầm hai vé, con hỏi: “Mẹ ơi, sao chỉ có hai vé, ba không cô với mình à?”
Chồng tôi ngồi xuống xoa đầu con: “Con yêu, ba còn phải làm việc, thứ Sáu con sẽ gặp lại ba.”
Gương mặt đang vui vẻ của con bỗng buồn thiu: “Ba ơi, con nhớ ba lắm… Sao ba không cô với tụi con?”
Chồng tôi kiên nhẫn giải thích: “Ba đang có dự án quan trọng, không cô ngay được. Nhưng con yên tâm, thứ Sáu chắc chắn gặp ba.”
Con nắm tay ba nói: “Vậy ba nhớ giữ lời nhé.”
Chồng tôi hôn tay con rồi nói: “Ba hứa thì nhất định làm được.”
Trong ánh mắt quyến luyến của con, tôi dắt bé đi qua cửa an ninh. Đến cổng chờ máy bay, tôi nhắn mẹ thời gian hạ cánh và bảo bà cứ ở nhà đợi.
Hơn hai tiếng bay trôi qua rất nhanh, con ngủ suốt trên máy bay, đến khi hạ cánh vẫn chưa tỉnh. Tôi lay vai bé: “Dậy thôi con yêu, mình đến rồi.”
Con dụi mắt hỏi: “Ông ngoại có đợi mình ngoài kia không mẹ?”
Câu hỏi khiến tôi nghẹn lại. Lần này tôi không báo với ba, chứ mọi lần ông đều đứng ngoài đón tôi. Tôi chỉ trả lời: “Ông bận, không đón mình được.”
Con chu môi: “Ông ngoại xấu tính,” rồi thôi.
Ra khỏi sân bay, tôi gọi taxi về nhà. Chỉ có mẹ ở nhà, tivi bật chương trình bà chưa từng xem, nhìn là biết bà ngồi thẫn thờ từ lâu chẳng buồn đổi kênh.
Về đến nơi, tôi không hỏi ngay mà đưa những loại quà tẩm bổ đã mua, dặn mẹ cách dùng rồi kể chuyện gần đây. Con gái chạy lại hỏi bà ngoại có nhớ nó không.
Nhìn nét mặt mẹ, tôi cảm nhận bà lấy lại chút tinh thần khi thấy tôi về.
Đợi con ngủ, tôi mới ra phòng khách hỏi mẹ chuyện rốt cuộc thế nào.
Thì ra, chị ruột của ba tôi không phải con ruột bà nội. Anh trai và chị dâu của bà mất trước khi bà nội lấy chồng, để lại một cô con gái nhờ bà nuôi giúp. Khi ấy bà nội còn chưa lập gia đình, dẫn theo một đứa bé sẽ khó lấy được chồng, may mắn gặp ông nội – người không để tâm – rồi mới cưới nhau.
2.
Sau đó ông bà nội sinh ba con trai, ba tôi là con cả. Từ nhỏ, cả ba anh em đều rất hòa thuận với cô – người được bà nội mang về nuôi. Cô lớn hơn vài tuổi nên thường chăm sóc ba và hai chú.
Ở quê, chuyện cưới xin sớm rất bình thường, con gái mười lăm mười sáu tuổi lấy chồng sinh con là chuyện quen thuộc.
Còn cô vì hoàn cảnh nên mãi chẳng gặp được người phù hợp, cứ thế để lỡ thì đến tận hai mốt tuổi. Tuổi càng lớn, bà nội càng sốt ruột.
Một hôm đang ăn cơm, cô bỗng nôn dữ dội, bà nội tưởng cô bị bệnh liền muốn đưa cô đến trạm xá, nhưng cô nhất quyết không chịu, còn chạy vào phòng khóa trái cửa.
Bà nội năn nỉ mãi cô mới chịu mở, vào nói được vài câu thì bà đã hét toáng: “Là thằng nào làm chuyện này?!”
Cả nhà lúc đó mới biết cô mang th/ai. Nhưng cô không chịu nói người kia là ai, khiến bà nội tức đến đ/ánh cô một trận. Thật ra chuyện như vậy ở quê không hiếm, chỉ cần nói rõ thì hai nhà gặp nhau rồi cưới là xong.
Nhưng cô dù bị đ/ánh vẫn không hé miệng.
Vài hôm sau, cô dẫn một người đàn ông về và nói muốn kết hôn. Bà nội nghĩ cô đã nghĩ thông nên không hỏi thêm.
Nửa tháng trước, bác mất. Tang lễ xong, cô dọn về nhà tôi ở. Ban đầu mẹ không nghĩ gì, tưởng cô ở tạm vài hôm rồi đi, nào ngờ chẳng những không đi mà mẹ còn nghe cô gọi điện cho ba, gọi ông là “chồng ơi”.
Mẹ nghĩ ngợi vài hôm, thấy cô ra vào trong nhà mãi chịu không nổi nên mới gọi tôi.
Tôi hỏi mẹ sao khuya rồi mà ba và cô còn chưa về, chẳng phải đang sống trong nhà sao?
Mẹ nói hôm qua bà cãi nhau với ba, bảo cô dọn đi, nhưng ba tôi nói nếu đuổi cô thì ông cũng đi. Mẹ nổi giận thật sự, lấy vali gom hết đồ ba rồi đẩy ông ra ngoài.
Cô nghe ồn ào cũng xách túi đi theo.
Tôi đứng dậy vào phòng cô từng ở, mở tủ xem thì thấy phong cách ăn mặc của cô bây giờ hoàn toàn khác lúc còn sống với bác. Khi ấy cô ăn mặc giản dị, giờ tủ toàn màu mè lòe loẹt. Tôi lấy thử một bộ, không chỉ sặc sỡ mà còn lộ liễu.
Quay lại phòng khách, tôi thấy mẹ đang khóc, liền ngồi cạnh an ủi và hứa sẽ đi gặp ba hỏi rõ. Bà mới bình tĩnh lại.
Trưa hôm sau, tôi đến dưới tòa nhà nơi ba làm việc và gọi cho ông.
“Ba, con dưới văn phòng, mình cô ăn trưa nhé.”
Ba tôi nghe xong lập tức chạy xuống: “Sao về không nói ba? Muốn ăn gì ba đưa đi.”
Nhìn ông như vậy đủ biết ông chưa biết mẹ đã kể chuyện cho tôi.
Vào quán, ông vẫn gọi những món tôi thích.
Tôi chẳng có khẩu vị, ăn vài miếng rồi hỏi thẳng: “Ba, ba thật sự ng/oại tình với cô sao?”
Ba ngẩng lên nhìn tôi rồi nói: “Ba không có, nhưng ba với mẹ con sống tiếp không nổi nữa.”
Tôi nói: “Ba sống với mẹ bao nhiêu năm rồi, tính mẹ ba còn lạ sao? Mẹ chỉ hiểu lầm ba ng/oại tình nên mới vậy.”
Ba thở dài: “Ba nhịn bà ấy bao nhiêu năm mà bà không thay đổi, còn ngày càng quá. Cô con ở nhà mình thì có gì không tốt? Hai bên chăm sóc nhau. Nhất định phải đuổi cô đi, ba không đồng ý thì đuổi cả ba, chẳng giữ mặt mũi cho ba.”
Tôi nói: “Ba biết mà, sức khỏe mẹ yếu, năm năm trước phẫu thuật tuyến giáp hai lần, bác sĩ dặn đừng để mẹ tức, ảnh hưởng tuổi th/ọ. Dù cô có quan trọng thì cũng không bằng mẹ. Để cô chuyển ra ngoài được không?”
Ba rút thu/ốc hút vài hơi rồi nói: “Cô con bị chẩn đoán ung th/ư tử cung, đã di căn. Bác sĩ nói sống nhiều nhất nửa năm. Bác con mới mất, giờ biết bệnh nên tinh thần suy sụp. Ba sợ cô nghĩ quẩn nên giữ cô ở nhà.”
Tôi sững người hỏi: “Sao ba không nói với mẹ? Mẹ sẽ hiểu cho ba.”
Ba thở khói: “Tính cô mạnh, nếu mẹ biết cô chẳng còn bao lâu thì sẽ chăm sóc cô quá chu đáo. Cô không muốn sống những ngày cuối trong cảnh đáng thương đó, nên dặn ba đừng nói, nếu không sẽ không dọn về nhà.”
Tôi nhìn ba, thấy từng lời ông đều rất chân thành. Tôi cũng muốn tin rằng giữa ba và cô không phải ng/oại tình như mẹ nghĩ mà chỉ là chăm sóc. Suốt ba mươi năm nay ba không có gì mờ ám, chuyện lại liên quan họ hàng, hai người đều có gia đình, nghe cũng khó tin. Có lẽ mẹ nghĩ quá.
Tôi thấy không cần nghi ngờ nữa nên nói: “Con hiểu rồi. Con sẽ khuyên mẹ đừng suy diễn nữa, ba cứ yên tâm.”
Tối hôm đó, tôi về nói rõ với mẹ, bảo mẹ đừng nghĩ nhiều, cô chỉ ở tạm rồi sẽ tự cô dọn đi, đừng gây khó dễ nữa. Sức khỏe mẹ quan trọng hơn, đừng tức giận sinh bệnh.
Mẹ không hiểu vì sao tôi nói vậy nhưng từ trước đến nay mẹ luôn tin tôi, nên chỉ gật đầu nói sẽ sống tử tế với ba.
Hôm sau là thứ Sáu, chiều chồng tôi đến như hẹn. Cả nhà ăn cơm với ba mẹ và cô, rồi dẫn con qua nhà bà nội chơi một lúc, đến Chủ nhật thì bay về.
Trước khi đi, tôi nắm tay ba mẹ, dặn họ giữ gìn sức khỏe, tôi không ở nhà thì phải chăm sóc nhau, đừng cãi vã, và nhắc riêng ba đừng làm mẹ tức giận nữa.
Hai người họ cười đồng ý.
Hai tháng sau, mẹ gọi bảo khu có khám sức khỏe miễn phí cho người già, ba người họ đều cô kiểm tra. Kết quả, ngoài ba bị cao hu/yết áp nhẹ thì cả ba đều khỏe mạnh.
Cả ba… khỏe mạnh?
Không đúng. Tôi nhớ rất rõ chương trình có mục tầm soát ung th/ư cổ tử cung. Một người “bị ung th/ư tử cung di căn” sao lại hoàn toàn khỏe mạnh?
Tôi hỏi mẹ khám những gì. Mẹ cười nói tôi biết quan tâm, rồi chụp phiếu gửi tôi: “Xem kỹ đi, mẹ khỏe lắm.”
Tôi xem từng mục, xác nhận đúng là có phần tầm soát đó. Vậy… ba nói dối tôi!
Nhận ra điều đó, tim tôi đau, nhưng tôi vẫn nhắn lại vài câu trêu mẹ và nói mình bận.
Mẹ không nghi ngờ gì.
Biết chuyện cô bị ung th/ư là bịa đặt, tôi càng tin giữa ba và cô có vấn đề thật. Nếu không, sao phải dựng chuyện lớn như vậy để cô ở lại? Nếu chỉ muốn thân thiết hơn thì ở gần cũng đủ rồi, ở chung một nhà làm gì? Tần suất gặp nhau rõ ràng bất thường.
Đã nghi ba và cô, bước tiếp theo là giúp mẹ lấy bằng chứng ly h/ôn. Tôi không thể để ba biết tôi nghi ngờ, nếu không ông sẽ đề phòng.
Không lâu sau đến nghỉ Quốc khánh. Tôi bảo chồng là thèm đồ quê, muốn về vài hôm. Chồng vui vẻ đồng ý.
Ngày đầu kỳ nghỉ, cả nhà tôi lên máy bay về. Lần này chính ba đến đón. Trên đường về, mọi người trò chuyện bình thường, không ai thấy tôi khác lạ.
Về đến nhà, cô đang ngồi sofa xem tivi, mẹ thì bận trong bếp. Thấy chúng tôi về, mẹ chạy ra ôm cháu, vừa đi vừa hỏi “Mệt không con? Đường có ổn không?”
Cô vẫn ngồi thản nhiên, chỉ giơ tay chào một cái rồi xem tiếp.
Tôi và cô vốn không thân, phản ứng đó không lạ.
Trong bữa cơm, cô đột nhiên nói: “Xinh Xinh à, con cũng về rồi à, đúng lúc quá. Nhà anh con ba người cũng mới về, mai cả nhà mình ăn bữa cơm nhé.”
“Xinh Xinh” là tên ở nhà của tôi. Bình thường cô hiếm khi gọi vậy, lúc nào cũng gọi thẳng tên “Triệu Mộng Hân”. Lần này tự nhiên đổi cách xưng hô, tám phần là cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong nên cố ý tỏ ra thân thiết.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire