mercredi 19 novembre 2025

LR - Chuong 2

 

Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Loạn Rồi

Tôi mỉm cười đáp: “Được ạ, con cũng lâu rồi chưa gặp anh, tiện thể tụ họp một bữa cho vui. Để con đặt nhà hàng, mai gặp nhau trò chuyện.”

Hôm sau, đến nhà hàng, tôi gặp lại anh trai sau từng ấy năm. Nhưng tôi chẳng thấy thân thiết, trái lại còn cảm giác anh đang che giấu điều gì. Suốt bữa ăn, ánh mắt anh liên tục đảo giữa tôi và ba, như đang xác nhận chuyện gì đó.

Ăn xong, tôi lấy cớ quên đồ, đợi mọi người cô ra hết rồi quay lại phòng riêng, lấy chiếc túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận cất món đồ vừa lén lấy được vào trong.

Ngày thứ ba, cô ra ngoài có việc, mẹ định dọn phòng cho cô. Thấy cơ hội đến, tôi nói: “Mẹ ơi, lâu rồi con chưa phụ mẹ việc nhà, hôm nay mẹ nghỉ ngơi cô, để con làm.”

Vừa nói tôi vừa cầm máy hút bụi hút khắp phòng. Đến phòng cô, tôi cố tình để chân va mạnh vào cạnh giường, nhân lúc đó nhanh tay nhặt thứ mình cần từ trên giường, nhét vào túi. Sau đó tôi giả vờ ôm chân ngồi xuống nền kêu đau, khiến mẹ vội chạy vào.

Tôi bảo mình không sao, chỉ đụng nhẹ, rồi đứng dậy làm tiếp như không có chuyện gì.

Tối hôm đó, gia đình tôi tụ họp với bên ngoại nhân dịp lễ, con cháu đông đủ, ai cũng vui. Mấy bác lớn tuổi uống hơi nhiều.

Trên đường bắt taxi về, con gái tôi muốn chơi thêm với mấy đứa cháu nên leo lên xe nhà chị họ. Chồng tôi không yên tâm, cũng lên xe đó theo.

Trong xe tôi đi, mẹ ngồi ghế phụ, tôi và ba ngồi ghế sau. Ba ngả người ra ghế, túi xách để hớ hênh ngay trước mặt tôi. Ông uống nhiều nên thiếp đi. Tôi cầm lấy túi, nhập mật khẩu bằng ngày sinh nhật mình. May ba vẫn còn chút thương tôi, mật khẩu vẫn giữ như cũ.

Mẹ dù hay cãi nhau với ba nhưng chưa từng kiểm tra điện thoại ông, vì vậy những điều trong đó bà chưa từng thấy.

Tôi mở danh bạ, tên mẹ và cô đều lưu bằng tên thật, nhưng ảnh nền của mẹ là mặc định, còn của cô thì tràn hình trái tim. Nhìn thế đủ hiểu sự khác biệt.

Tôi lướt nhanh qua các tin nhắn, chỉ chụp lại những đoạn quan trọng. Chụp hơn hai mươi tấm vẫn chưa hết nhưng gần về tới nhà, tôi đành khôi phục lại trạng thái ban đầu, bỏ điện thoại vào túi rồi vỗ ba dậy.

Tay tôi hơi mạnh khiến ông giật mình tỉnh, còn tưởng đang mơ nên không nói gì.

Về đến nhà, đèn phòng cô vẫn sáng. Nghe tiếng chúng tôi về, bà ta không ra chào, chỉ tắt đèn ngay.

Ngày thứ tư, tôi lấy cớ giặt đồ, hỏi ba mẹ có gì cần giặt thì đưa tôi. Ba đưa vài cái áo, còn thay cả đồ ngủ đang mặc rồi cũng đưa cho tôi.

Tôi đặt đồ của ba lên trên cùng, ôm rổ đồ vào nhà vệ sinh. Tôi lục từng món đồ của ba nhưng chưa thấy thứ cần tìm. Không sao, tôi vẫn còn hai ngày.

Ngày thứ năm, cả nhà đi thăm bà nội. Nhân lúc ba vào nhà vệ sinh, tôi nhanh chân vào phòng ba mẹ, trèo lên giường kiểm tra kỹ và tìm được vài sợi tóc phù hợp. Tôi cho chúng vào túi nhỏ đã mang theo.

Mẹ ngồi trước bàn trang điểm, liếc nhìn tôi một cái nhưng không nói gì.

Ngày thứ sáu, cả nhà đưa ba mẹ đi dạo trung tâm thương mại và mua quần áo. Sau đó đưa mẹ đi ăn ở quán bà từng thích nhất. Khi ăn, mẹ bỗng nói: “Quán mình thích nhất đấy, lâu lắm rồi chưa tới, giờ ăn chẳng còn ngon, sau này thôi không đến nữa.”

Tôi không biết mẹ có phát hiện gì không, chỉ cười mà nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ không thích chỗ này thì con tìm chỗ khác cho mẹ, kiểu gì cũng có quán hợp khẩu vị.”

Ba tưởng tôi chỉ nói chuyện ăn uống, cười chê tôi “đúng là mê ăn” rồi thôi.

Sáng ngày thứ bảy, tôi dậy sớm thu dọn hành lý. Mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn đến mức vali không chứa nổi, tôi phải gọi chuyển phát nhanh. Trước khi đóng gói, mẹ vỗ nhẹ lên túi đồ nói: “Cái này hồi nhỏ con thích, nhưng để không được lâu, nhớ về ăn sớm nhé.”

Tôi nhìn mẹ, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”

Ngày hôm sau về đến nhà, kiện hàng đã tới. Tôi mở ra và tìm túi đồ mẹ dặn. Quả nhiên, bên trong có một mảnh giấy nhỏ: “Mẹ muốn ly h/ôn.”

Xem ra mẹ cũng đã nhận ra điều gì và biết tôi đang điều tra. Bà không hỏi gì, chỉ lặng lẽ phối hợp.

Sáng hôm sau, đưa con đến trường xong, tôi mang toàn bộ thứ đã thu thập tới trung tâm xét nghiệm. Nhân viên nói năm ngày sẽ có kết quả.

Về nhà, tôi nhắn mẹ: “Mẹ đoán giống con không?”

Mẹ đáp: “Giống.”

Tôi nhắn lại: “Năm ngày nữa có kết quả.”

4.

Năm ngày sau, tôi nhận kết quả. Đúng như dự đoán.

Ba tôi đúng là “giỏi”, từng ấy tuổi còn làm ra chuyện lớn như vậy.

Tôi gọi cho mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, kết quả đúng như mình nghĩ. Con có cần mang bản báo cáo về không?”

Mẹ im lặng vài giây rồi bảo: “Không cần, gửi chuyển phát về là được. Mấy ông anh mẹ tuy già nhưng còn sức, giúp mẹ được.”

Tôi sắp xếp gửi hàng, giữ lại một bản sao cho mình.

Đúng như tôi đoán, lúc hàng giao tới thì mẹ không ở nhà, ba là người ký nhận. Vừa mở ra thấy hai bản xét nghiệm huyết th/ống, ông liền hoảng loạn. Ông xé vụn rồi ném vào thùng rác. Đang định quay về phòng cô thì điện thoại reo — tôi gọi.

Ba tôi phải ngồi lại salon, bắt máy: “Triệu Mộng Hân, con định làm gì?”

Tôi bật cười nhẹ: “Ba, trên đó chỉ ghi mẫu, không ghi tên. Ba sợ gì? Hay sợ con biết chuyện di chúc?”

Ba phủ nhận, giọng cứng đờ: “Di chúc gì? Ba còn lâu mới ch/ết!”

Tôi cười lớn hơn: “Ba còn lâu mới ch/ết đúng không? Vậy tại sao cô lại đem di chúc đi công chứng? Mà còn là chuyển hết tài sản cho anh họ – con trai cô. Vậy con là gì? Đồ trang trí à?”

Ba hoảng hốt: “Sao con biết?! Ba đâu để di chúc ở nhà!”

Tôi nói: “Đúng, ba không để ở nhà. Nhưng trong tin nhắn giữa ba và cô có ảnh chụp. Hai người gấp gáp thật, mẹ còn chưa m/ất mà đã lo công chứng. Sợ con tranh tài sản đến vậy sao?”

Ba còn trơ tráo: “Con chỉ là con gái, cho con rồi cũng vào túi chồng! Cho con trai mới đúng!”

Tôi cười lạnh: “Ba, gọi con trai ruột là ‘cháu’ suốt mấy chục năm, chắc khó chịu lắm nhỉ? Ba nghĩ anh ấy không hận ba sao? Chân anh ấy có tật, bác sĩ bảo không do tác động ngoài, mà do gene – kết quả của sự ‘gần gũi hu/yết th/ống’ giữa ba và cô đấy.”

Tôi nói tiếp: “Ba tưởng tại sao anh ấy và cô cứ ép ba làm di chúc? Vì anh ấy biết ba là cha ruột, chỉ chờ ba phát tài để hưởng. Nhưng ba cả đời bình thường, chức vụ hiện tại còn nhờ bác giúp. Anh ấy thấy ba chẳng có tương lai nên muốn có giấy tờ sớm, lỡ ba có chuyện gì còn kịp lấy phần.”

Ba quát lên: “Đừng nói bậy! Nó chỉ sợ con giành nên mới giục! Ba thương con bao năm, cho con không ít, giờ con lấy chồng rồi, không cần thêm gì nữa. Ba để hết cho con trai thì sao?!”

Tôi bình tĩnh: “Ba đừng tự lừa mình. Ba có bao nhiêu tài sản chẳng lẽ không rõ? Xe và nhà đều là của mẹ trước hôn nhân. Tiền tiết kiệm cũng chẳng bao nhiêu. Ba biết mà, đúng không?”

Tôi tiếp: “Hôm nay mẹ đi đâu ba biết không? Mẹ đến toà nộp đơn ly h/ôn rồi. Lý do: ba ng/oại tình. Mẹ là bên bị hại. Ba sẽ phải rời nhà tay trắng.”

Cô giật lấy điện thoại, gào lên: “Triệu Mộng Hân! Con đ/ỉ tiện! Mẹ con chắc không ngờ có ngày bị tao đè đầu cưỡi cổ! Bà ta học đại học thì sao? Tao – đứa nhà quê – vẫn ép bà ta đi/ên lên! Không có mày chống lưng, bà ta sống không nổi đến giờ!”

Đúng như tôi đoán, ba và cô muốn lợi dụng bệnh của mẹ để làm mẹ tức mà m/ất. Sau đó dồn tài sản về tay ba, rồi cuối cùng là về tay “con trai ruột” – đứa ông chưa nuôi ngày nào.

Tôi lạnh giọng: “Giờ nói gì cũng vô ích. Tài liệu gốc tôi gửi toà rồi, cứ chờ hầu toà.”

Ba giật lấy điện thoại hỏi: “Tài liệu gốc? Cái bản ta nhận là bản sao?!”

Tôi nói: “Không. Đó là bản scan in ra. Thế thôi.”

Rồi tôi cúp máy.

Tối đó, mẹ gọi báo bình an. Biết kế hoạch tôi, bà chuẩn bị trước, chuyển toàn bộ giấy tờ xe, sổ đỏ và đồ giá trị sang nhà bác gửi. Tối nộp đơn xong mẹ lập tức rời thành phố đi du lịch. Ba và cô có tìm cũng không ra.

Đến giai đoạn hoà giải trước toà, ba và cô biết mình sai nên đồng ý ly h/ôn. Chỉ có ba đòi chia thêm chút tài sản vì cuối cùng không lấy được xe và nhà.

Mẹ thấy vô lý nhưng để thuận lợi vẫn đồng ý.

Không lâu sau, ba và mẹ hoàn tất thủ tục ly h/ôn, ba và cô cũng dọn khỏi nhà của mẹ.

Tết năm sau tôi về quê, nhà trông rộng hẳn. Mẹ cuối cùng cũng có phòng thay đồ riêng. Bà vui vẻ nói: “Mấy chiếc váy đẹp của mẹ cuối cùng cũng có chỗ treo rồi.”

Mùng Hai Tết, trên đường đến nhà bác, tôi gặp ba và cô. Cả hai ăn mặc kém sang hẳn — đương nhiên, không còn chỗ dựa từ bác tôi, công việc của ba cũng khó khăn. Dù không bị giáng chức nhưng rõ ràng thiếu suôn sẻ.

Nhìn cảnh đó, tôi thấy mẹ thật đáng thương. Một người đàn ông – ngay từ trước khi cưới đã dây dưa mờ ám với chị ruột, còn sinh một đứa con – vẫn có thể bình thản lấy vợ. Sau khi cưới, thì tuần nào cũng thăm “chị gái”. Trước kia tôi chỉ nghĩ tình cảm anh em, nhưng giờ hiểu ra họ không phải “nối lại tình xưa” sau khi dượng mất — mà là chưa từng chấm dứt.

Với kiểu đàn ông ấy, mẹ thoát ra được là điều tốt nhất. Dù muộn nhưng chỉ vì bà bị che mắt quá lâu. Giờ mẹ bắt đầu lại, vẫn chưa muộn.

(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

LR - Chuong 2 Lượt xem: