Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Em quên rồi
Câu trả lời quá rõ ràng.
Tôi khẽ cười.
“Thấy không, đó là lý do.”
“Anh đối xử với em tệ lắm sao?” Anh gằn từng chữ.
“Trừ tình yêu ra, anh cho em mọi thứ — biệt thự, xe sang, thẻ không giới hạn. Em có danh phận mà người ta mơ không được. Còn muốn gì nữa?”
“Em muốn anh yêu em.” Tôi nói khẽ.
“Anh có thể cho không?”
Anh lại im lặng.
Thấy không, nực cười đến thế đấy.
“Giấy ly hôn em sẽ ký sẵn rồi gửi cho anh. Tài sản em chỉ lấy phần ba năm sau kết hôn em xứng đáng được hưởng. Nếu anh không đồng ý, vậy gặp nhau ở tòa.”
“Hà Niệm!” Anh nghiến răng, “Em nhất định phải như vậy à?”
“Phải.”
“Được!” Anh cười lạnh.
“Em đừng hối hận!”
Anh cúp máy.
Tôi đứng bên vệ đường, ánh nắng chói chang.
Trong lòng trống rỗng, nhưng không còn đau nữa.
Vài ngày sau đó, tôi bận rộn tìm nhà, tìm việc.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi lập tức gả cho Thẩm Dịch, làm vợ toàn thời gian suốt ba năm, hồ sơ xin việc gần như trắng trơn.
Hầu hết CV gửi đi đều không có hồi âm.
Thỉnh thoảng cũng có vài buổi phỏng vấn, nhưng khi nghe tôi đã ba năm không đi làm, họ đều từ chối một cách khéo léo.
Hiện thực còn tàn khốc hơn tưởng tượng.
Tô Mạn an ủi tôi: “Không cần vội, cứ từ từ tìm. Chị nuôi em trước cũng được!”
Tôi cười lắc đầu.
Không thể mãi dựa dẫm vào bạn bè được.
Thẩm Dịch không liên lạc lại.
Ngược lại, Lâm Vi Vi gửi tôi một tin nhắn.
“Nghe nói cô muốn ly hôn với A Dịch? Lựa chọn sáng suốt đấy. Nếu cần giúp, tôi có thể khuyên anh ấy đừng làm khó cô về tài sản.”
Tôi xóa luôn.
Không cần sự ban ơn của cô ta.
Một tuần sau, em trai tôi gọi đến.
Giọng thằng bé rất gay gắt.
“Chị! Chị bị gì vậy? Sao cứ nhất quyết đòi ly hôn với anh rể? Giờ hay rồi đấy, anh rể cắt luôn dự án của ba! Ba tức đến mức phải nhập viện rồi! Chị vui chưa?”
Đầu tôi như ong ong cả lên.
“Ba sao rồi?”
“Lên cơn huyết áp! Bác sĩ nói rất nguy hiểm! Tất cả là do chị! Mau đến xin lỗi anh rể, năn nỉ anh ấy tha thứ đi! Nếu ba có chuyện gì, em sống chết với chị!”
Tôi vội đến bệnh viện, ba tôi đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn đang hôn mê.
Mẹ tôi ngồi ở hành lang vừa khóc vừa chờ.
Thấy tôi đến, bà lập tức lao tới đánh tôi túi bụi.
“Đồ con bất hiếu! Cứ đòi ly dị! Giờ thì hay rồi, làm ba mày tức đến ra nông nỗi này! Nếu Thẩm Dịch không chịu nối lại hợp tác thì nhà mình xong đời! Thằng em mày còn chưa kịp cưới vợ nữa đó…”
Tôi để mặc bà đánh, lòng lạnh toát.
Lúc nào cũng vậy.
Tương lai của em trai, việc làm ăn của gia đình, lúc nào cũng quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Trong phòng bệnh, ba tôi tỉnh lại.
Thấy tôi, ông thở dài.
“Niệm Niệm, nghe ba một câu, đừng ly hôn nữa. Thằng Dịch nó… chỉ là hồ đồ nhất thời. Đàn ông ai chẳng vậy, rồi cũng qua thôi.”
Tôi nhìn khuôn mặt già nua của ba, trong lòng vừa đau vừa chua xót.
“Ba, nếu người trong tim mẹ luôn là người đàn ông khác, ba chịu được không?”
Ba tôi sững lại.
Rất lâu sau, ông mới lắc đầu.
“Nhưng nhà mình… không thể mất đi sự chống lưng của nhà họ Thẩm. Em trai con vừa quen được một cô gái, nhà cô ấy có điều kiện. Nếu nhà mình sụp, đám cưới chắc chắn không thành…”
Lại là vì em trai.
Tôi hít sâu một hơi.
“Ba, chuyện dự án, con sẽ tìm cách. Nhưng chuyện ly hôn, con nhất định không đổi ý.”
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Không quan tâm đến tiếng mẹ tôi gào khóc phía sau.
Ra đến cổng bệnh viện, tôi thấy người mà mình không muốn gặp nhất.
Thẩm Dịch đang tựa vào xe, rõ ràng đã đợi rất lâu.
“Em vừa lòng chưa?” Anh nhìn tôi.
“Chỉ cần bây giờ em chịu về nhà, anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dự án của ba em vẫn tiếp tục, việc của em trai em anh cũng có thể sắp xếp.”
Tôi nhìn anh.
“Thẩm Dịch, ngoài việc lấy người thân em ra uy hiếp, anh còn biết làm gì nữa không?”
Sắc mặt anh thay đổi.
“Hà Niệm! Anh chỉ đang khiến em nhìn rõ hiện thực! Không có anh, em và cái nhà đó chẳng là gì cả!”
“Ít ra cũng còn hơn làm con rối của anh.”
Anh bất ngờ siết lấy tay tôi.
“Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao nữa? Hả?” “Anh đã nói rồi, với Vi Vi chỉ là qua đường! Danh phận Thẩm phu nhân vĩnh viễn là của em! Vậy còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Tôi nhìn anh.
“Em muốn có được trái tim anh. Anh cho không?”
Anh lại im lặng.
Ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp — có giận dữ, có chán nản, và một chút… cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.
“Trái tim… quan trọng đến vậy sao?” Anh khàn giọng hỏi.
“Quan trọng.” Tôi dứt khoát.
Anh buông tay tôi ra, gật đầu.
“Được rồi. Hà Niệm, em đúng là tàn nhẫn.”
Anh quay người lên xe, rồ ga phóng đi.
Tôi đứng yên tại chỗ, toàn thân lạnh toát.
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ luật sư.
Thẩm Dịch đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện chia tài sản rất khắt khe.
Anh chỉ chịu đưa cho tôi một căn hộ nhỏ và một triệu tiền mặt.
Luật sư nói: “Con số này thấp hơn rất nhiều so với phần cô được hưởng. Tôi đề nghị khởi kiện.”
“Không cần.” Tôi đáp.
“Làm theo ý anh ta đi.”
Tôi không muốn dây dưa thêm nữa.
Thêm một đồng, tôi cũng thấy bẩn tưởi.
Ngày ký hợp đồng, hẹn ở văn phòng luật.
Thẩm Dịch đến trễ một chút.
Khi xuất hiện, bên cạnh anh là Lâm Vi Vi.
Cô ta khoác tay anh, cười rạng rỡ.
“Cô Hà, lại gặp rồi. Tôi đến để đi cùng A Dịch, chắc cô không phiền chứ?”
Tôi không đáp, chỉ cầm bút lên.
“Tôi đã đọc hợp đồng. Không có vấn đề gì.”
Thẩm Dịch nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng.
“Em chắc chắn muốn ký? Đã ký rồi thì đừng hối hận.”
“Tất nhiên.”
Tôi nhanh chóng ký tên mình xuống.
Đẩy bản hợp đồng sang cho anh.
Anh nhìn tờ giấy rất lâu mà không động đậy.
Lâm Vi Vi nhẹ nhàng thúc tay anh.
“A Dịch, ký đi. Nhìn cô Hà thì biết cô ấy quyết tâm rồi.”
Thẩm Dịch cầm lấy bút, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Anh ký tên.
Nét cuối gần như rạch toạc cả trang giấy.
Luật sư thu lại bản thỏa thuận.
“Thủ tục sẽ mất khoảng một tháng để hoàn tất. Trong thời gian này, đề nghị hai bên giữ bình tĩnh.”
Tôi đứng dậy.
“Không cần đâu. Giữa tôi và anh ấy không còn gì để nói.”
Tôi quay lưng bước đi.
“Hà Niệm.”
Thẩm Dịch gọi tôi lại.
Tôi khựng lại, không quay đầu.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi suy nghĩ vài giây.
“Chúc anh toại nguyện. Trăm năm hạnh phúc bên cô Lâm.”
Nói xong, tôi kéo cửa bước ra.
Hành lang rất dài.
Tôi đi nhanh, bước chân không dừng lại.
Chỉ đến khi bước vào thang máy, tôi mới cho phép mình thở ra một hơi.
Vị trí trái tim vẫn còn âm ỉ đau.
Ba năm hôn nhân, cứ thế mà kết thúc.
Giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire