Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Em quên rồi
Giờ thì mộng đã tan.
Tôi chuyển vào căn hộ nhỏ đó.
Năm mươi mét vuông, rất nhỏ, nhưng sạch sẽ.
Tôi dùng số tiền kia để trả trước một phần, phần còn lại mua ít đồ nội thất đơn giản.
Tô Mạn đến giúp tôi dọn dẹp.
“Thật sự cứ để cặp cẩu nam nữ kia được như ý sao?” Cô ấy vẫn bức xúc không thôi.
“Chứ còn sao nữa?” Tôi vừa lau bàn vừa đáp.
“Dây dưa thêm, chỉ lãng phí thời gian của em.”
“Ừ thì… đúng là vậy.” Tô Mạn thở dài.
“Chỉ là thấy tức quá! Nhìn cái vẻ ngạo mạn của Lâm Vi Vi! Mạng xã hội thì toàn khoe ảnh hẹn hò với Thẩm Dịch! Thấy mà phát ớn!”
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Chặn rồi là được.
Không thấy, thì không phiền.
Tôi bắt đầu nghiêm túc tìm việc.
Hạ thấp kỳ vọng, tìm lại từ vị trí cơ bản nhất.
Cuối cùng, một công ty nhỏ chấp nhận cho tôi cơ hội.
Chức danh là trợ lý hành chính.
Lương không cao, nhưng đủ để trả góp căn hộ và sống tằn tiện.
Tôi thấy vậy là đủ rồi.
Tái hòa nhập xã hội không dễ dàng.
Nhiều phần mềm văn phòng tôi đã quên gần hết, phải tăng ca học lại từng chút một.
Đồng nghiệp phần lớn là người trẻ, rất năng động.
Thỉnh thoảng họ cũng tò mò hỏi tôi trước đây làm gì.
Tôi chỉ nói đã nghỉ ở nhà vài năm.
Không ai biết tôi từng là Thẩm phu nhân.
Như thế cũng tốt.
Một tháng sau, giấy chứng nhận ly hôn được gửi đến.
Tôi cầm quyển sổ màu xanh, ngẩn người một lúc.
Rồi cất nó vào ngăn dưới cùng của tủ, khóa lại.
Chuyện cũ rồi.
Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.
Đi làm, tan làm, nấu ăn, xem phim.
Thỉnh thoảng đi dạo phố, xem phim với Tô Mạn.
Đều đều, nhưng vững vàng.
Không còn phải lo lắng cuộc gọi từ ai đó.
Không còn phải đoán tâm ý của người khác.
Chỉ là đôi khi, nửa đêm tỉnh dậy, bên cạnh trống trơn, vẫn chưa quen.
Nhưng rồi cũng dễ dàng ngủ lại.
Nghe nói Thẩm Dịch và Lâm Vi Vi đã chính thức công khai.
Tạp chí thương mại đăng ảnh họ tay trong tay xuất hiện ở sự kiện, tiêu đề là: “Hoàng tử và công chúa, cuộc tái hợp thế kỷ.”
Tô Mạn tức đến mức xé toạc tạp chí.
“Hoàng tử công chúa cái quái gì! Toàn là lang sói rắn rết!”
Tôi chỉ cười, tiếp tục làm bảng báo cáo của mình.
Ngày này qua ngày khác, thời gian cứ thế trôi.
Cho đến một hôm, tôi tăng ca đến rất muộn.
Lúc ra khỏi tòa nhà văn phòng thì đã gần mười giờ tối.
Gió đêm khá lạnh.
Tôi siết chặt áo khoác, đi về phía trạm tàu điện.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại cạnh tôi.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thẩm Dịch.
Anh trông có vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm đen.
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
Tôi sững người trong giây lát, rồi lắc đầu.
“Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.”
“Hà Niệm.” Giọng anh trầm xuống, có phần ép buộc.
“Giờ này rồi, ngoài đường không an toàn.”
“Thật sự không cần.”
Tôi tiếp tục bước về phía trước.
Anh lái xe chầm chậm theo sau.
“Dạo này em sống thế nào?” Anh hỏi.
“Rất tốt.”
“Công việc có mệt không?”
“Không mệt.”
“Tiền… có đủ dùng không?”
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn anh.
“Thẩm Dịch, chúng ta đã ly hôn rồi. Những chuyện của em, không liên quan gì đến anh nữa.”
Anh mím chặt môi.
“Anh chỉ là quan tâm em.”
“Không cần.” Giọng tôi bình thản.
“Anh có thời gian thì đi mà quan tâm cô Lâm của anh.”
Sắc mặt anh sa sầm.
“Em nhất định phải nói chuyện với anh kiểu này sao?”
“Vậy em nên nói thế nào?” Tôi hỏi lại.
“Giống như trước đây, lấy lòng anh? Xin lỗi, em làm không nổi nữa rồi.”
Anh đột ngột đạp phanh.
Bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Chênh lệch chiều cao khiến áp lực lan ra rõ rệt.
Tôi vô thức lùi một bước.
“Tránh cái gì?” Anh nắm lấy cổ tay tôi.
“Anh ăn thịt em chắc?”
“Buông ra.” Tôi giãy ra.
Nhưng anh càng siết chặt.
Mắt anh nhìn tôi chằm chằm, không rời.
“Anh hối hận rồi, Hà Niệm.”
Tôi sững lại.
“Gì cơ?”
“Anh nói, anh hối hận rồi!” Giọng anh gần như gầm lên.
“Anh hối hận vì đã ly hôn với em!”
Gió đêm lùa qua, lạnh lẽo và âm u.
Tôi nhìn bộ dạng rối bời của anh, trong lòng không có chút gợn sóng.
“Ồ.”
Phản ứng của tôi như chọc giận anh hơn.
“Chỉ vậy thôi sao? Hà Niệm, em không có tim à? Ba năm làm vợ chồng, em nói buông là buông, không có chút luyến tiếc nào sao?”
Tôi bật cười.
“Thẩm Dịch, là anh không cần em trước. Giờ lại quay về nói hối hận, anh không thấy buồn cười à?”
“Anh chưa bao giờ không cần em!” Anh phản bác.
“Anh chỉ là…”
“Chỉ là gì?” Tôi ngắt lời anh.
“Chỉ là chưa quên nổi bạn gái cũ? Chỉ là cần em đóng vai thế thân? Giờ người thật quay về, em tự động rút lui, có gì sai?”
Anh nghẹn lời.
Ánh mắt nhìn tôi phức tạp.
“Anh với Vi Vi… không như em nghĩ đâu.”
“Vậy thì là như thế nào?” Tôi rút tay về.
“Lên giường rồi hay chưa?”
Anh im lặng.
Câu trả lời, đã quá rõ ràng.
Ngực vẫn nhói lên một chút.
Nhưng rất nhanh, tôi đã bình tĩnh lại.
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi nói.
“Thẩm Dịch, nhìn về phía trước đi. Đừng để em xem thường anh.”
Nói xong, tôi quay người bước về phía trạm tàu điện.
Lần này, anh không đuổi theo.
Tôi nghĩ đó chỉ là một đoạn kết nhỏ trong câu chuyện đã kết thúc.
Không ngờ, Thẩm Dịch bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Ngày nào tan làm, xe anh cũng đậu trước tòa nhà công ty.
Tôi không để ý, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Theo đến khi tôi bước vào trạm tàu hoặc về tới khu căn hộ.
Đồng nghiệp bắt đầu xì xào.
“Niệm Niệm, anh chàng đi Bentley đó là ai vậy? Ngày nào cũng đến đón cậu.”
“Không phải đón mình đâu.” Tôi từ chối.
“Chắc tiện đường thôi.”
“Tiện đường suốt một tháng?” Đồng nghiệp bán tín bán nghi.
“Anh ta đang theo đuổi cậu đấy à?”
Tôi chỉ cười, không giải thích.
Có một hôm trời mưa, tôi không mang ô.
Từ tòa nhà đến trạm tàu còn một đoạn.
Tôi đang phân vân có nên chạy ào qua mưa không thì xe của Thẩm Dịch dừng lại trước mặt.
Anh bước xuống xe, che ô đi về phía tôi.
“Anh đưa em đi.”
Mưa rất lớn, vai anh đã ướt đẫm.
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt anh, bỗng thấy hơi hoang mang.
Năm đầu kết hôn, có lần tôi cũng không mang ô, đứng đợi anh dưới tòa nhà công ty.
Anh họp đến khuya, khi đi xuống nhìn thấy tôi thì sững người.
Sau đó anh cởi áo khoác trùm lên đầu tôi, kéo tôi chạy nhanh vào bãi đỗ xe.
Trên xe, anh vừa lau tóc cho tôi vừa trách móc.
“Ngốc quá à? Không biết đứng trong sảnh mà đợi à?”
Tôi cười ngớ ngẩn: “Muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
Anh bất lực xoa đầu tôi: “Lần sau đừng như vậy nữa. Dễ cảm đấy.”
Hồi đó, trong mắt anh thật sự có sự quan tâm.
Không biết từ khi nào… cả sự quan tâm đó cũng biến mất.
“Lên xe đi.” Giọng nói của Thẩm Dịch kéo tôi khỏi dòng hồi ức.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tôi khẽ thở dài, mở cửa xe ngồi vào.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gạt nước kêu đều đặn.
Anh đưa tôi một chiếc khăn.
“Lau đi.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy, lau những giọt nước trên tóc.
“Ăn tối chưa?” Anh hỏi.
“Rồi.”
“Ăn gì?”
“Đồ ăn gọi về.”
Anh nhíu mày.
“Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe. Sau này…”Anh dừng lại.
Sau này?
Đâu còn sau này nữa.
Anh im lặng lái xe.
Gần đến khu căn hộ, anh bỗng nói:
“Anh và Vi Vi chia tay rồi.”
Tay tôi khựng lại khi đang lau tóc.
“Ồ.”
“Em không muốn hỏi tại sao sao?”
“Đó là chuyện của anh.”
Anh siết chặt vô lăng.
“Cô ta ở bên anh chỉ vì tài nguyên của nhà họ Thẩm. Cô ta vẫn lén liên lạc với chồng cũ sau lưng anh.”
Tôi không biết nên nói gì.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire