Thần
Chương 8
Hắc Mân Côi thở phì phò. Nó có là thần mã thì cũng phải biết mệt. Mấy ngày nay nó phải chạy rất nhiều rồi!
— Mộc cô nương, thả ta xuống, một mình cô nương chạy đi. Hai người quá nặng đối với Hắc Mân Côi!
— im miệng.
Chạy thêm 1 hồi, chân Hắc Mân Côi hơi khuỵu xuống, va vào đá, khiến nó không thể chạy nhanh được nữa!
— Mộc Cô nương, để ta xuống, một mình chạy đi. Bọn họ và ta không thù không oán, vả lại chưa chắc đã làm gì được ta!
Vết thương khắp người đau nhói, nghe Đoàn Dự lải nhải, Mộc Uyển Thanh phát bực:
— ngươi có câm mồm đi không! Đừng nhiều lời nữa!
Chạy thêm một hồi, phía trước xuất hiện vực thẳm không thấy đáy. Mà phía sau tiếng người hò hét vẫn văng vẳng.
hắc Mai Côi tới khe vực thì sợ hãi lùi lại mấy bước. Trước vực sau là kẻ thù. Mộc Uyển Thanh hỏi:
— ta phải phóng ngựa nhảy qua khe! Ngươi có dám theo ta mạo hiểm, hay ở lại đây?
— nàng để ta xuống nhảy trước, rồi ném dây kéo ta sang!
Mộc Uyển Thanh nhìn phía sau, nói:
— không kịp rồi!
Nàng vỗ vỗ Hắc Mai Côi:
— Hắc Mai Côi, mi ráng nhảy qua khe nhé!
Con ngựa như hiểu ý, lùi thêm mấy bước lấy đà phóng qua.
Chân trước của nó đã tới bờ bên kia, nhưng thân sau thì không tới. Do nó đã quá mệt mỏi, chứ nếu lúc khoẻ thì đã qua rồi!
Đoàn Dự ôm eo Mộc Uyển Thanh, phóng tới bờ bên, tay duỗi ra nắm chặt một chân Hắc Mai Côi.
Nhưng dù hắn cố gắng cũng không thể nắm chặt cẳng trân trơn tuột bởi mồ hôi!
Hắc Mai Côi rớt thẳng xuống vực sâu, làm sao có thể sống được!
Mộc Uyển Thanh xúc động chạy tới nhìn, chỉ thấy mây mù, không thấy ngựa đâu.
Nàng chợt cảm giác choáng váng xây xẩm, trời đất quay cuồng, lăn ra ngất xỉu.
Thì ra là do mất máu nhiều, lại thêm thương tâm nên vậy.
— bắn tên!
Lúc này bờ đối diện đã đến 1 đám người, giương tên bắn tới.
Đoàn Dự ôm lấy Mộc Uyển Thanh dùng Lăng Ba Vi Bộ né tránh và chạy đi xa.
Hắn khá yên tâm vì một bên núi này là nước sông Lan Thương cuồn cuộn. Muốn xuống vực rồi trèo sang cũng mất nhiều thời gian.
Lúc này hắn mới yên tâm giúp Mộc Uyển Thanh trị thương. Lục trong áo nàng ra hộp thuốc sáp, Đoàn Dự cắn răng nhổ đoản đao trên vai nàng. Máu tươi phụt ra, hắn vội lấy sáp trong hộp trát lên.
Đoàn Dự cởi áo Mộc Uyển Thanh, bôi thuốc lên các vết chém. Nhìn thân thể trắng nõn tuyệt đẹp đầy vết rách, mà lòng hắn không khỏi xót xa. Thời đại này cuộc sống nơi đường gươm mũi giáo, khó tránh khỏi thương tích!
Quả nhiên là thuốc tốt. Các vết thương của nàng được bôi sáp đều ngưng chảy máu, chỉ rỉ nước vàng.
Xé áo băng bó cho nàng xong, hắn giúp nàng mặc lại áo chỉnh tề.
Quá mệt mỏi, Đoàn dự cũng thiếp đi. Nhưng được một lát thì giật mình tỉnh lại, vì bọn kia đã xuống tới đáy vực, đang leo lên.
Đoàn Dự ngó ra, quả nhiên thấy 5,6 gã đã sắp trèo tới nơi.
Hắn dùng đá tảng ném xuống, trực tiếp làm mấy gã trượt tay, ngã bỏ mạng!
Lúc này Mộc Uyển Thanh đã tỉnh lại.
— bọn chúng trèo lên sao?
— đúng vậy!
— ta có chuyện muốn hỏi. Ngươi nhất định phải nói thật!
— chuyện gì?
— ngươi đã thấy mặt ta chưa?
— chưa!
— khi ta ngất, ngươi không lén xem mặt ta sao?
— thực tình khi đó mải trị thương cho nàng, ta không có xem qua!
— trị thương?
— phải! Thuốc sáp của cô rất tốt! Bôi lên lập tức cầm máu!
— ngươi bôi thuốc?
— phải!
— tên tiểu dâm tặc này, ngươi dám chạm tới ta…
Mộc Uyển Thanh bị thương không nhẹ vẫn cố nhoài người tát Đoàn Dự 1 cái rồi lăn ra ngất xỉu.
Do vận động, vết thương vỡ ra lại tuôn máu. Đoàn Dự chẳng còn cách nào, lại phải cởi áo nàng, cởi băng, xoa lại sáp lên vết thương, mới lại băng lại.
Lần này vừa xong việc thì Mộc Uyển Thanh tỉnh lại. Thấy áo bị cởi một bên, tuy băng vải đã che đi bộ vị mẫn cảm, nhưng hắn là người băng bó, hẳn đã nhìn thấy hết!
— ngươi… ngươi lại ….
— ta không thể thấy chết mà không cứu! Cô nương giết ta mà thấy dễ chịu hơn cũng được!
Đoàn Dự tới bên trái có một khe nước trong vắt, lấy nước rửa tay rồi vốc tới mời Mộc Uyển Thanh.
Nhìn vốc nước, Mộc Uyển Thanh mất nhiều máu, khát cháy họng. Nàng vén góc khăn, uống nước.
Ánh chiều tà soi rõ chiếc cằm thon xinh, làn da nõn nà, môi chúm chím xinh xắn, thực là tuyệt sắc giai nhân, làm Đoàn Dự không khỏi ngây ngất.
Uống hết nước, Uyển Thanh nói:
— Ta vẫn còn khát, lấy thêm nước về đây!
Nàng uống liền 3 vốc mới đỡ khát. Đoàn Dự tranh thủ rửa sạch máu trên người, lại lấy thuốc giải đoạn trường tán ra uống. Nhìn quanh không thấy có cây trái gì cũng thấy lo lắng.
Nếu Nhạc lão tam không tới, hai người dễ thật đói chết mất!
Đoàn Dự tới ngồi cạnh Mộc Uyển thanh.
— sao ngươi ủ rũ vậy?
— ở đây không có trái cây, chúng ta sẽ đói chết!
— ta hỏi ngươi. Làm sao quen Chung Linh?
Đoàn Dự kể lại chuyện thăm Kiếm Hồ Cung, được Chung Linh giúp đỡ, rồi cùng nhau gặp nạn bởi Thần Nông Bang.
— ngươi không biết võ công, sao lại cứ thích xem vào chuyện giang hồ!
— chuyện đã lỡ, hối hận vô ích. Chỉ tiếc là đã liên luỵ cô nương!
— ngươi làm gì mà liên luỵ ta? Bao nhiêu thù oán với ác phụ họ Vương đều do ta mà ra cả. Có điều không vướng ngươi, ta đã rảnh tay giết chóc, không đến mức chết đói trên đỉnh núi này!
— có lẽ sau vài ngày vết thương lành, cô nương có thể đánh xuống núi!
— ngươi nói thật dễ nghe. Thương thế này vài ngày sao có thể khỏi. Mà lúc đó đói đến mức có đứng được hay không cũng chưa biết!
Bất thình lình phía đối diện vang lên tiếng hú ghê rợn.
— ai? Là ai mà nội lực thâm hậu như vậy!
Mộc Uyển Thanh biến sắc kinh hãi.
Đúng lúc này Đoàn Dự cảm giác bụng đau như cắt, hắn cố gắng vận công kháng cự.
Hẳn là đoạn trường tán. Tuy đã uống thuốc giải nhưng vì gần tới hạn phát tác, nên người trúng vẫn trải qua cực độ đau đớn.
Mồ hôi Đoàn Dự túa ra ướt đẫm lưng. Toàn thân nội lực như tiêu thất, đến Lăng Ba Vi Bộ cũng không thể thi triển.
Mà tiếng hú kia đã tới gần. Đoàn Dự nhịn đau đến bên vách núi thì thấy một người áo cam đang dũng mãnh trèo lên.
Hẳn là Nam Hải Ngạc Thần!
Đoàn Dự cố xô một đám loạn thạch xuống, nhưng không khiến Nam Hải Ngạc Thần giảm tốc.
— Vút!
Nam Hải Ngạc thần phóng vút lên, nội lực bộc phát, đánh Đoàn Dự bay vào bụi rậm phía sau.
— ha ha, các người định ngăn cản bản tôn bằng mấy cục đá nhỏ đó ư.
Đoàn Dự lồm cồm bò ra khỏi bụi, đến bên Mộc Uyển Thanh che cho nàng. Cơn đau trong bụng tuy được nội lực áp chế nhưng vẫn âm ỉ.
— ngươi .. mau chạy đi!
Mộc Uyển Thanh nói.
— ha ha, chạy làm sao được. Nam Hải Ngạc thần, thiên hạ đệ .. đệ … các ngươi hẳn đã nghe danh của ta đi!
Nam Hải Ngạc Thần dáng người trung bình, dưới cằm tua tủa râu, cứng như đinh sắt. Mặt tròn, mắt nhỏ như hạt đậu, nhưng bức ra tia sáng khiếp người! Khoa ước lượng lão bao nhiêu tuổi.
Lão mặc ái màu vàng may bằng cẩm nhung quý giá, nhưng lại mặc chiếc quần cũ ô uế đã phai màu.
Mười ngón tay dài, nhìn như móng gà.
Thật là xấu hơn tưởng tượng của hắn.
— Ngươi đến sau ta!
Mộc Uyển Thanh nói.
— Nhưng lão sẽ hại cô nương!
— hừ, cái sức ngươi chặn được lão sao?
Nói vậy nhưng thấy Đoàn Dự che chắn cho mình, Mộc Uyển Thanh cũng cảm thấy ấm áp!
Đoàn Dự quay lại nhìn Nam Hải Ngạc Thần, biết lão tính tình quái gở, nhưng ưa nịnh, liền nói:
— đại danh Nam Hải Ngạc Thần như sấm nổ bên tai! Võ công cái thế! Tại hạ hạ xuống loạn thạch cũng không khiến tôn giá chậm trễ dù chỉ 1 giây! Thực sự kinh người!
Nam Hải Ngạc Thần được tâng bốc thì sướng, cười khoái chí.
— Thằng nhỏ này bản lĩnh tầm thường mà nhận xét khá đấy! Thôi, mi đi đi, ta tha cho đấy!
— ngài tha luôn Mộc cô nương chứ?
Nam Hải Ngạc Thần thu lại nét cười, vung tay, luồng gió đẩy Đoàn Dự bay ngược về sau mấy mét.
— mi còn không đi, ta giết luôn đấy!
Rồi lão quay qua Mộc Uyển Thanh:
— Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá bị ngươi giết?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire