vendredi 28 octobre 2022

Sell Youtube Subcriber

 Sell Youtube Subcriber / View / Like / Watch time


Subcriber : 25€/1000

Like: 4€/1000

View: 2€/1000


If you are interested to, please, contact by 

email: nguyendinhhungvn@gmail.com 

texto: +33 0695512458


Payment accepted: Paypal (to: nguyendinhhungvn@gmail.com)

Sell Tiktok follow / view / like

 

 Sell Tiktok Follow / Like / View



Follow: 5€/1000

View: 0.3€/1000

Like: 3€/1000



If you are interested to, please, contact by 

email: nguyendinhhungvn@gmail.com 

texto: +33 0695512458


Payment accepted: Paypal (to: nguyendinhhungvn@gmail.com)

dimanche 23 octobre 2022

Thần Chương 4

 Thần

Chương 4

Chung phu nhân mảnh dẻ, không ngờ nội công không vừa. Có thể nhẹ nhành kéo tuột Đoàn Dự đi, dù hắn đã có hơn chục năm công lực của 2 người Can Quang Hoàn.

— Tiến Hỉ Nhi chết rồi sao?

Đoàn Dự nghe tiếng thì nhìn ra ngoài. Thấy một người ăn mặc kiểu hạ nhân tầm 30 tuổi, và một người đàn ông quay lưng lại, hai bàn tay to lớn nổi đầy gân bắt chéo nhau.

— bẩm cốc chủ, Tiến Hỉ Nhi phụng mệnh đón khách. Như chủ nhân căn dặn, gặp người họ Nhạc thì chào Tam gia. Tiến Hỉ Nhi nghe theo, vừa mở miệng chào Nhạc Tam Gia, liền bị ông ta nổi trận lôi đình vả một cái! Ông ta kêu rằng phải gọi là Nhạc Nhị gia, gọi Tam gia là coi thường ông ta!

— sao lại có kẻ ngang ngược càn rỡ như vậy! nhạc lão tam trở thành Nhạc lão nhị từ bao giờ!

Chung phu nhân bất bình.

— Nhạc lão tam nóng nảy, tính lại điên điên rồ rồ!

Chung Vạn cừu vừa nói vừa quay lại.

Đoàn Dự không ngờ y lại xấu ngoài sức tưởng tượng như vậy. So với Chung phu nhân thì đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!

Mặt dài như mặt ngựa, mắt xếch, mũi to tròn xệ xuống gần miệng! Nếu không phải đã biết nguồn cơ, đánh chết Đoàn Dự cũng không hiểu Chung Vạn Cừu sao có thể sinh ra Chung Linh tuyệt sắc như vậy!

Chung Vạn Cừu quay lại nói với vợ bằng giọng nói mềm mại hết sức có thể của ông ta. Vẻ nịnh nọt hiện rõ trên mặt. Cũng phải, bằng không Đoàn Dự không thể hiểu dựa vào cái gì mỹ nhân như Chung phu nhân chịu lấy ông ta!

— Nhạc lão tam tính tình nóng nảy, điên khùng, ta sợ lão làm ảnh hưởng tới phu nhân, nên không cho vào cốc. Phu nhân chớ để tâm!

— sao có thể không để tâm! Tiến Hỉ Nhi theo hầu chúng ta bao nam. Giờ bị tên kia giết như vậy, trong lòng ta thật đau xót!

— phải phải! Phu nhân có lòng thương xót hạ nhân, thật tốt bụng.

— Lai Phúc Nhi, sau đó thế nào?

— Bẩm phu nhân, chủ nhân, vốn Tiến Hỉ Nhi chưa chết. Tiểu nhân mới đỡ y dậy, mời Nhạc lão nhị vào bàn. Y đòi chủ nhân ra tiếp đón. Tiểu nhân mới bảo y ngồi chờ, Tiến Hỉ Nhi tiếp rượu cho y. Rồi y hỏi Tiến Hỉ Nhi rằng vừa nãy bị đánh chắc vẫn uất ức lắm. Tiến hỉ Nhi mới nói là không. Hai bên đôi co. Nhạc lão nhị khẳng định Tiến Hỉ Nhi sẽ cho rằng y ác lắm. Mà Tiến Hỉ Nhi một mực bảo không, nói ông ta không ác chút nào. Thế là liền bị y vặn gãy cổ!

Giọng Lai Phúc Nhi vẫn còn run rẩy. Chung phu nhân nói:

— ngươi đi nghỉ đi. Hẳn vẫn còn rất sợ hãi!

Chung Vạn Cừu nói:

— Nhạc lão tam tuy độc ác, nhưng nể tình y không ngại đường xa tới đây trợ giúp, bỏ qua chuyện Tiến Hỉ Nhi đi.

Chung phu nhân lắc đầu:

— Chúng ta yên ổn mười mấy năm qua ông còn chưa vừa lòng hay sao mà còn phải mời Tứ Đại Ác Nhân tới gây thêm chuyện thị phi?

— ta ta .. ta mời họ đến đều vì nàng cả!

— vậy thì cám ơn ông. Nếu vì tôi, thì bảo họ về đi!

— gã họ Đoàn kia làm nhục ta quá đỗi! Thù này không báo, Chung Vạn Cừu ta há có thể làm người!

— ông là hận tôi hay hận người khác! Nếu thật hận như vậy, sao không tìm y một phen so quyền cước. Bày mưu hạ kế, mời người giúp, thắng cũng có gì vinh!

Gân xanh nổi vằn trên trán Chung Vạn Cừu.

— Hắn đông thủ hạ như vậy, ta muốn đơn đả độc đấu, y đâu có chịu!

Chung phu nhân không nói nữa, nước mắt lã chã rơi!

— nàng đừng giận! Là ta không tốt. Thật đáng chết!

— Thì ra ông chẳng bao giờ quên được chuyện cũ! Tôi có sống cũng vô vị. Thôi thì một chưởng giết chết tôi đi. Rồi ra ngoài tìm một bà vợ xinh đẹp khác, để trong lòng không ấm ức nữa!

— Ta đáng chết! Ta không đúng!

Chung Vạn Cừu tự vả bôm bốp vào mặt mình.

Đoàn Dự không nhịn được cười khì một tiếng. Tiếng cười lần này còn nguy hơn tiếng cười với Can Quang Hoàn!

— Ai?

Chung Vạn cừu tung chưởng, cửa bị bật tung, Đoàn Dự đang núp, bị mất đà, ngã xoài ra, liền bị y đặt chân lên ngực.

Thấy mặt Đoàn Dự thanh tú đẹp trai, liền trào máu ghen. Quay qua phu nhân:

— A Bảo! Nàng lại .. nàng lại ..

Chung phu nhân giận dỗi:

— lại lại cái gì. Mau thả hắn ra. Hắn tới báo tin!

— Báo tin gì? Ta thấy mặt mũi hắn trơ trẽn, không tốt lành gì. Ngươi trốn trong phòng phu nhân ta làm gì? Mau khai ra! Nói láo ta giẫm ngươi thành thịt nát!

Chân Chung Vạn Cừu tăng lực. Đoàn Dự cảm giác bị cả cái xe lu đè lên. Muốn dùng Bắc Minh Thần Công hút công lực của lão. Nhưng tay chân cũng bị nội lực của lão phong toả kinh mạch, không thể động đậy.

— Ta họ Đoàn …

— Lại là họ Đoàn!

Đôi mắt Chung Vạn Cừu ngấn lệ mà muốn phun ra lửa!

Đoàn Dự biết lão tự ti ngoại hình nên rất dễ ghen tuông. Thật đáng thương hại.

— Ta chưa từng quen biết phu nhân. Tới để báo tin.

— thật sao? Người chưa từng gặp A Bảo trước đây?

— tại hạ mố tới đây chưa được nửa giờ!

— đúng đúng! A Bảo chưa hề rời cốc mười mấy năm nay. Ngươi mới mười mấy tuổi! Không thể quen!

— còn không mau thả Đoàn Công tử xuống!

— Vâng vâng. Đoàn công tử. Thế cha ngươi là ai?

— Đoàn Chính Thuần!

Đoàn Dự buột miệng. Hắn quên mất là không thể nói ra cái tên này ở hoàn cảnh này!

Quả nhiên, Chung Vạn Cừu gào lên:

— Đoàn Chính Thuần! Ngươi lại là con tên cẩu tặc đó!

Mắt Chung Vạn Cừu đỏ rực lên. Khí tức không kìm chế bộc phát ghê rợn.

— ông chớ nên sỉ nhục người khác. Cha ta ở Đại Lý. Giỏi thì tới tìm mà đánh, chớ trốn ở đây chửi bới!

Đoàn Dự thấy Chung Vạn Cừu bốc hoả, liền đổ thêm dầu vào lửa!

— Ta không sợ cha ngươi!! Ta chỉ sợ y biết A Bảo .. ở đây!!!

Không ngờ Chung Vạn Cừu bưng mặt khóc:

— Ta là con quỷ nhát gan! Ta là con quỷ nhát gan!

Chung Vạn Cừu như hoá điên chạy thẳng ra ngoài, không đi cửa chính, mà là xuyên qua bức tường bên vách!

Chung phu nhân nhìn Đoàn Dự chằm chằm:

— Lệnh tôn mấy năm này vẫn khoẻ chứ? Mọi việc vẫn suôn sẻ?

— mọi việc vẫn bình thường. Cha vãn bối vẫn khoẻ. Phu nhân mau nghĩ cách cứu Chung cô nương!

Chung phu nhân lau nước mắt thương nhớ nói:

— phu quân ta phải tiếp bạn, để ta đích thân theo công tử vậy!

Chung Phu nhân lấy trường kiếm đeo vào, nói:

— đi thôi!

vendredi 21 octobre 2022

Thần Chương 21

 Thần

Chương 21

Đoàn Dự mượn chuyện Mộ Dung Phục đang bị nghi vấn ám sát một số cao thủ bằng chính tuyệt học của họ để tâm sự với Vương Ngữ Yên.

Đang lúc cao hứng thì có ả nha hoàn hớt hải chạy vào:

— nguy rồi! Cô nương! Lão thái thái.. muốn chặt tay A Châu, A Bích tỷ tỷ !! Vương cô nương! Van xin cô nương hãy cứu họ!

— ôi.. bọnnhoj đang ở nơi nào?

A Châu A Bích là thị tỳ của Mộ Dung Phục, nếu để họ xảy ra chuyện ở đây, nàng sẽ không chịu nổi sự trách móc của y sau này!

Nàng vội vã chạy đi tìm mẹ van xin.

Đoàn Dự len lén theo sau chờ đợi. Một hồi thì thấy Vương ngữ yên đẫm nước mắt mà đi ra.

— Vương cô nương!

— Đoàn công tử. Mẫu thân không chịu giúp biểu ca của ta!

— cô nương có bao giờ nghĩ tới, cô nương thông hiểu võ công phần lớn các môn phái trong thiên hạ, tự mình tới giúp biểu ca của mình!

— Tự mình giúp ư? Bằng cách nào?

— Trốn! Chỉ cần cô nương trốn nhà, tự tìm tới chỗ biểu ca là được!

— Nhưng ta chưa từng ra ngoài bao giờ! Dù biết huynh ấy đang đi chùa Thiếu Lâm, cũng chẳng biết nơi ấy ở đâu?

— Ta có thể dẫn đường giúp cô nương! Còn A Châu A Bích nữa! Phu nhân hẳn sẽ không rút lại quyết định chặt tay 2 nàng ấy. Chúng ta nhất định phải cứu các nàng ấy!

— như vậy cũng được sao!

— Được. Cô nương biết A Châu, A Bích đang ở đâu không?

— ở chỗ Nghiêm bà bà!

Đoàn Dự được Vương ngữ Yên dẫn đường, vòng vèo trong rừng hoa trà, tới một căn nhà đá. Nơi chuyên giam giữ và hành quyết người của Mạn Đà Sơn Trang.

— Cô nương ở đây chờ ta!

Đoàn Dự thi triển lăng ba vi bộ, như con gió lao vào phòng đá, nháy mắt hút sạch nội lực của Nghiêm bà bà và mấy tên bảo vệ.

— Tinh. Chúc mừng chủ nhân. Số lượng Chân Nguyên của chủ nhân đã tăng lên tới 174.

Trong phòng, A Châu và A Bích đều đang bị trói vào cọc hình thập tự, đao phủ đã sẵn sàng đại đao chém tay của 2 nàng.

Thấy Đoàn dự, cả hai mừng phát khóc.

Đoàn Dự cởi trói cho 2 nàng.

— Chúng ta rời khỏi đây mau. Để họ kéo đến thì khó thoát!

Vương ngữ Yên thạo đường, dẫn bọn Đoàn Dự thuận lợi chạy ra bến thuyền. Bốn người leo lên 1 thuyền, A Châu, A Bích ra sức chèo đi.

Đến tận khi cây cối của mạn Đà Sơn Trang đã khuất bóng mà họ vẫn chưa yên tâm!

chèo tới tận tối trời, A Châu mới nói:

— Vương cô nương, nơi này cách chỗ ở của tiện tì không xa. Hay là chúng ta tới đó nghỉ một đêm?

— Thế cũng được!

Chèo tới đêm thì xa xa có ánh đèn:

— Kia là Thính Hương Thuỷ Tạ của A Châu tỷ! A Bích reo lên.

Cành tới gần càng thấy đèn đuốc sáng trưng. A Châu chợt ngừng chèo:

— Vương cô nương! Có địch nhân tới!

— A, sao cô nương biết?

— Chúng tự tiện lấy rượu của tiểu tì ra uống! Mạt Lị Lộ, Mai Quế Lộ! Ôi cả Hàn Mai Lộ bao nhiêu tâm huyết của tiểu tì!

A Châu vừa nói vừa vội tới phát khóc!

— Bọn chúng tổng cộng có gần 40 người. Các vị cô nương đợi tại hạ ở đây!

Khoảng cách từ thuyền nhỏ tới Thính Hương Thuỷ Tạ cũng mấy trăm mét, vậy mà Đoàn Dự dùng Lăng Ba chạy trên mặt nước chỉ mấy giây đã vào bên trong.

Chỉ nghe bên trong phát ra ồn ào rồi im bặt.

Đoàn Dự mừng rỡ, đám người này đều là cao thủ trên 20 năm công lực. Dù nội lực của chúng hỗn tạp thiếu tinh thuần, cũng giúp hắn ngưng tụ gần 300 chân nguyên.

Nâng tổng số chân nguyên lên 431 hạt, tu vi đạt Nguyên Khí kì tầng 5.

— tinh. Chủ nhân đã có thể sử dụng những bí kíp hoặc vũ khí tiên đạo. Kiến nghị chủ nhân nhanh chóng mở Thương Thành, để có thể hoán đổi vật phẩm!

Để mở thương thành, Đoàn Dự cần tới 100 tinh trùng. Hiện tại đó là một số lượng lớn! Về mặt thực lực, hắn có lẽ đã đứng đầu thiên hạ, những đồ vật tiên đạo có lẽ cũng chưa cần thiết lắm.

Đoàn Dự búng người, lướt trở lại thuyền nhỏ. Chúng ta lên được rồi. Mọi việc đã xong.

Bốn người cập thuyền vào bến Thính Hương Thuỷ tạ, chỉ nghe thấy những âm thanh rên rỉ, thở hổn hển nặng nhọc của đám người trong sảnh.

Mấy nàng tò mò nhìn vào, thấy khoảng 40 gã đại hán, kẻ nằm người ngồi, ai nấy uể oải, và đặc biệt, chẳng thấy có tý dao động nội lực nào cả.

Các nàng nào có thể ngờ đám này đều là một đám thành danh cao thủ. Từ Diêu Bá Đương của Tần Gia trại, tới Tư Mã Lâm phái Thanh Thành, Chư Bảo Côn phái Bồng Lai . Có điều gặp phải Đoàn Dự của hiện tại, thật chẳng khác nào một lũ trẻ nhỏ quậy phá gặp thầy giáo nghiêm khắc !

— Các vị là ai? Tìm tới nhà ta là có chuyện gì?

A Châu thu hồi kinh ngạc hỏi. Đi theo Mộ dung Phục đã lâu, những chuyện tương tự, nàng cũng đã gặp nhiều.

— bản môn chủ Tư Mã Vệ bị chết bởi Phá Nguyệt Truỳ! Ở Thanh Thành, chỉ có ta, Chư sư đệ và cha ta là Tư Mã Vệ biết dùng. Lúc cha ta bị giết, ta và sư đệ ở cạnh nhau, nên đối thủ chỉ có thể là Cô Tô “Gậy ông đập lưng ông” các người! Ngoài Mộ Dung Phục thì còn có thể là ai!

Tư Mã Lâm đã bị hấp hết nội lực, vẫn cố gắng gượng nói.

Diêu Bá Dương cũng nói:

— cụ tổ nhà Mộ Dung nợ Diêu gia nhà ta 1 trăm vạn lạng vàng, 1 nghìn vạn lạng bạc. Giờ cũng tới lúc hoàn lại! Thiếu chủ nhà cô còn nhỏ không biết, nên bọn ta tìm Mộ Dung Bác đòi nợ. Nay ông ta đã chết thì nợ cha con trả!

Đoàn Dự cười cười nói

— các ngươi còn có sức để nói nhăng cuội như vậy sao! Các ngươi nghĩ là có thể đạt được thứ mình muốn lúc này sao?

Gần 40 người mặt xám nghoét! Cao tầng Thanh Thành phái hầu như tụ tập ở đây, lần này coi như Thanh Thành Phái bị xoá sổ rồi!

Cả Tần Gia Trại cũng chung số phận. Những cao thủ mạnh nhất của bọn họ cũng tham gia chuyến đi này!

Đúng lúc này chỉ thấy rầm một tiếng, cả thuỷ trúc rung rinh như động đất.

Thì ra là do một hán tử tầm hơn 40 tuổi từ trên cao đáp xuống.

— Bao thúc thúc! Vương Ngữ Yên mừng rỡ nói.

— sai rồi! Sai rồi!

— sao lại là sai! Chính là Bao thúc thúc!

— sai rồi, sai rồi, rất sai! Mộ Dung công tử gọi ta là tam ca, cô nương tại sao có thể gọi ta là thúc thúc !

Vương Ngữ Yên nghe vậy, nghĩ tới gì đó mà đỏ ửng mặt. Đoàn Dự nhìn không chớp mắt chút nào.

Bao Bất Đồng kinh ngạc nhìn đám người uể oải nằm dưới sàn. Lão nhận được tin từ một nô tỳ bỏ chạy khỏi Thính Hương Thuỷ Các, vội vàng dùng khinh công không để ý hao tốn công lực chạy một mạch tới đây ứng cứu. Nào ngờ mọi chuyện có vẻ như đã xong.

— Bao.. tam ca, biểu ca thế nào rồi?

— công tử gần đây bị khắp nơi đổ oan là hung thủ giết người. Như cái tên Tư Mã Vệ kia, võ công kém cỏi, cần gì tới công tử đích thân ra tay giết y! Công Tử mạnh hơn ta cả chục lần, mà ta chỉ cần 1 ngón tay cũng có thể giết chết Tư Mã Vệ. Nên khẳng định không phải công tử ra tay! Ở Đại Lý, một đám hoàng thất nghi ngờ Công Tử sát hại Huyền Bi lão đầu trọc! Thật sự rối tinh rối mù, khiến công tử phải đích thân đi Thiếu Lâm giải thích! Ta được công tử sai làm việc ở Phúc Kiến nhằm ngầm giúp Thiếu Lâm. Bọn ta đang muốn cùng Thiếu Lâm liên thủ, há lại đi giết thầy chùa của bọn họ! Vả lại võ công công tử có cao, cũng đâu thể dùng Vi Đà Chử giết người từ ngoài ngàn dặm! Công Tử đã tới Đại Lý bao giờ đâu!

Sau khi kêu gia nô làm cơm, châm rượu, Bao bất Đồng lại nói:

— mấy hôm nay ta cùng Phong tứ đệ hợp tác tìm hiểu là ai dám cả gan vu oan giá hoạ cho nhà Mộ Dung!

— vậy bao tam ca và phong tứ ca đã tra ra gì chưa?

— khẳng định không phải Thiếu Lâm, cũng không phải Cái Bang vì phó bang chủ của họ là Mã Đại Nguyên cũng mới chết bởi Toả Hầu Công! Mã Đại Nguyên võ công chẳng ra gì nhưng y chết bởi chính võ công thành danh của mình. Nên ai cũng nghĩ y bị Công Tử giết!

Cuối cùng Bao Bất Đồng nói là các đệ tử Cái Bang khắp nơi đang kéo về Giang Nam tụ tập, không biết sắp xảy ra chuyện lớn gì. Nên lão định sẽ cùng Phong Bất Bình đi xem.

Đang ăn thì nghe tiếng lục lạc,

— Là nhị ca đưa tin!

A Châu ra ngoài hiên bắt lấy con bồ câu đưa thư, đưa cho Bao Bất Bình.

Đọc xong lão nói

— nhị ca nói là một đám cao thủ của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường cũng tới Giang Nam, kêu ta đi điều tra. Vương cô nương cùng đi không?

Rồi y bỗng quay qua Đoàn Dự:

— ngươi nãy giờ cứ ngồi nghe chuyện của bọn ta, thật là rảnh rỗi. Giờ bọn ta muốn nói chuyện riêng. Ngươi biến đi đâu thì biến đi! Bọn ta định đi tỷ võ, cũng không cần ngươi đứng xem!

Đoàn Dự nhìn Bao Bất Đồng đắn đo có nên hút hết nội lực của lão không. Làm như vậy chính là cứu mạng lão. Lão ngu trung với Mộ Dung Phục, sau này lại chết trong tay kẻ mà mình một mực trung thành.

— vậy xin cáo từ!

Đoàn Dự biết lúc này trong tâm hồn Vương ngữ Yên chỉ có Mộ Dung Phục. Quấn lấy nhiều chỉ tổ khiến nàng chán ghét. Cần kiên nhẫn để chính nàng nhìn ra bản chất của Mộ Dung Phục mới được.

— trời đã tối, công tử lại không thuộc đường, làm sao đi, hay để sáng mai.

Vương Ngữ Yên nói vậy nhưng nét mặt lạnh lùng, coi hắn như bao kẻ dưng nước lã khác.

Đoàn Dự thở dài

— bây giờ hay sáng mai cũng không khác nhau bao nhiêu!

A Châu nói:

— vậy thì nô tì sai người đưa công tử đi!

— đa tạ! Tại hạ tự đi được!

Đoàn Dự nhún chân, nhẹ nhàng cất bước, khi thì đạp thuỷ, lúc thì đạp không từ từ biến mất trong màn đêm.

Bao Bất Đồng chợt toát một thân mồ hôi lạnh. Lão không ngờ công tử thư sinh này lại có tạo nghệ khinh công thâm hậu như vậy! Đừng nói lão, ngay cả Mộ Dung Bác tiên sinh cũng không thể nào làm được như thế!

— đó là kẻ nào?

— hắn là thế tử nước Đại Lý, bị nhà sư nước Thổ Phồn muốn đem tới thiêu sống trước mộ lão gia!

A Châu trả lời.

— nhà sư Thổ Phồn đó mạnh tới mức nào mới có thể bắt sống được Đoàn Công Tử này !?!?

Thần Chương 20

 Thần

Chương 20

Đoàn Dự mừng thầm. Ở Mạn Đà Sơm Trang hắn sẽ có cơ hội gặp mặt Vương Ngữ Yên. Sau đó sẽ nhân cơ hội mang nàng trốn đi tìm biểu ca của nàng.

Có điều Vương phu nhân quả thật hận đàn ông, nhất là người họ Đoàn. Hắn sẽ phải một phen chịu nhục ở nơi này!

Quả nhiên thêm một đoạn thời gian, hai bên hồ xuất hiện rất nhiều cây hoa trà.

Đúng là một phụ nữ si tình. Đoàn Dự thầm nghĩ. Người cha hờ Đoàn Chính Thuần thật đa tình và cũng đào hoa. Phụ nữ yêu ông ta đều hết lòng hết dạ.

Sau này vì tình mà Vương phu nhân hợp tác với tứ đại ác nhân, hại chết tình lang và bản thân!

Thuyền từ từ cập bến, A Châu A Bích dặn Đoàn Dự đừng đi lung tung.

Có điều không đi lung tung thì sao mà gặp được Vương Ngữ Yên đây!

Đoàn Dự men theo đường mòn rời khỏi bến thuyền, tới một vườn trà nhỏ.

Từ xa hắn có thể nhìn thấy hình bóng một thiếu nữ áo trắng, đứng ngẩn người ngắm trăng.

Dù khoảng cách xa nhưng nội công Đoàn Dự thâm hậu, mắt rất tinh. Hắn thấy rõ gương mặt xinh đẹp tuyệt luân.

Đoàn Dự ngây ngẩn, đến độ chẳng nhận ra kẻ đã tới gần!

— Chết đi! Tiện tì kia dám tới đây lần nữa sao?

Thì ra là Thuỵ bà bà! Một chưởng như trời giáng đánh xuống đỉnh đầu Đoàn Dự!

Thuỵ bà bà là gia nô của Mạn Đà sơn Trang, nhưng thực ra địa vị khá cao bởi sự trung thành và võ công không tệ!

Bà ta nhận ra Đoàn Dự là thư sinh đi cùng Mộc Uyển Thanh khi đó. Nên nghĩ rằng hắn ở đây, thì Mộc Uyển Thanh ắt cũng tới nhằm ám sát Vương phu nhân.

Đoàn Dự đang hồn vía bay hết tới chỗ Vương Ngữ Yên, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm.

Chưởng ấn của Thuỵ bà bà đánh thẳng tới đỉnh đầu Đoàn Dự.

Có điều nội lực chênh lệch nhau nhiều và Bắc Minh Thần Công của hắn đã luyện tới viên mãn.

Thiên Linh Cái là một huyệt đạo có năng lực hấp thu nội lực thụ động rất mạnh.

Thuỵ bà bà toàn thân tê đi, cơ thể mất kiểm soát, chỉ có thể trừng mắt nhìn một đời nội lực bị Đoàn Dự hút đến cạn kiệt!

— tình huống hiện tại của chủ nhân:

Tu vi : Phàm cấp (Nội lực)

Nội lực: số năm 144

Thể chất: Thần Thể

Kỹ năng thần thể: Bách độc bất xâm

Võ Công: Bắc Minh Thần công (viên mãn), Nhất Dương Chỉ (viên mãn)

Thân pháp: Lăng Ba Vi Bộ (viên mãn)

Linh căn: chưa thức tỉnh

Huyết mạch: chưa thức tỉnh

Tinh trùng: 15

Chủ nhân đã hơn 100 năm nội lực. Có đồng ý tiêu hao 10 tinh trùng thức tỉnh linh căn?

Lúc này Đoàn Dự mới tỉnh lại, thầm cảm thấy quá nguy hiểm! Nhất Dương Chỉ điểm ra khiến Thuỵ bà bà ngất đi.

— Ta đổng ý!

— Tinh! Chấp nhận!

Đoàn Dự chợt có cảm giác toàn thân tê dại, cơ thể như có một lường nước lạnh chảy thấu khắp các kinh mạch tới từng tế bào.

Trong tâm thức, dù đang nhắm mắt, nhưng chỉ cần hắn muốn, cảnh vật xung quanh bán kính 10 mét đều hiện ra rõ nét tới từng hạt bụi!

— Chúc mừng chủ nhân thức tỉnh linh căn tiêu hao 10 tinh trùng. Số tinh trùng còn lại 5. Tình trạng hiện tại:

Tu vi : thoát phàm cấp (Chân nguyên)

Nội lực: số năm 0

Chân Nguyên : 101/200

Cấp bậc tu vi: Nguyên Khí kì tầng 2

Thể chất: Thần Thể

Kỹ năng thần thể: Bách độc bất xâm

Võ Công: Bắc Minh Thần công (viên mãn), Nhất Dương Chỉ (viên mãn)

Thân pháp: Lăng Ba Vi Bộ (viên mãn)

Linh căn: đã thức tỉnh

Huyết mạch: chưa thức tỉnh

Tinh trùng: 5

— Chân nguyên và nội lực khác gì nhau?

— Chân nguyên là cấp độ cao cấp hơn nội lực. Nói đơn giản thì nội lực giống như không khí còn Chân nguyên giống như chất lỏng. 1 năm công lực có thể ngưng tụ 1 chân nguyên. Một tinh trùng đổi được 1 chân nguyên. Và nếu tu luyện thì khoảng 1 tháng tới 2 tháng sẽ tạo ra 1 chân nguyên tuỳ công pháp.

— vậy tại sao ta đang 144 năm nội lực lại chỉ ngưng tụ được hơn 100 chân nguyên?

— nội lực của chủ nhân là hấp thu hỗn tạp, độ tinh khiết kém, nên khi ngưng tụ chỉ được như vậy. Giống như chủ nhân không kích hoạt linh căn, nếu tu luyện tâm pháp có năng lực tịnh hoá nội lực, cũng sẽ khiến số năm nội lực suy giảm, nhưng thực lực lại được tăng cường!

Đoàn Dự nghĩ tới Dịch Cân Kinh cũng có lẽ là tâm pháp có tác dụng tịnh hoá như vậy!

Hiện tại có lẽ không cần tới Dịch Cân Kinh nữa, vì nội lực hấp thu được sẽ được ngưng tụ trực tiếp thành chân nguyên.

— Người ở đâu dám tới đây làm càn! Bắt hắn chôn sống làm phân bón cho hoa trà!

Một đám hộ vệ cao thủ của Mạn Đà Sơn Trang xông ra bao vây lấy Đoàn Dự.

Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền, nhưng khi đám người đâm kiếm tới, lại bị hắn dùng Lăng Ba Vi Bộ dễ dàng né tránh.

Lúc này dùng chân nguyên thôi động thân pháp Lăng Ba, cả về tốc độ lẫn năng lực né tránh tuyệt đối đều tăng lên mấy chục lần!

Đoàn Dự len lỏi trong đám người, mỗi khi chạm vào 1 kẻ, kẻ đó liền bị hút sạch nội lực.

Nội lực hút vào, chuyển hoá thành chân nguyên.

Khi cả đám hộ vệ gục xuống, Đoàn Dự đã tích luỹ được 158 chân nguyên.

— Đại hiệp là người phương nào? Cớ sao tới sơn trang gây sự?

Người nói là một mỹ phụ trung niên. Nàng có 7 phần tương tự Vương Ngữ Yên, hẳn là Vương phu nhân.

— xét về bối phận, tại hạ là một nửa đệ tử của lệnh mẫu. Tính ra, chúng ta là tỷ muội cùng sư môn, Vương sư tỷ. Hẳn là tỷ cũng nhận ra Bắc Minh Thần Công và Lăng ba vi Bộ mà tiểu đệ vừa thi triển!

Em gái của Lý thu Thuỷ là người trong lòng Tiêu Dao Tử, được ông ta tạc tượng trong Vô Lượng Động dưới đáy Tây HỒ, cũng chính là mẫu thân của Vương phu nhân!

— không sai! Mẫu thân quả thật biết 2 môn thần công này, nhưng ngay cả ta cũng không được người truyền thụ!

— sư phụ không muốn sư tỷ bị cuốn vào thù hận với Tiêu Dao Phái nên mới giữ lại 2 tuyệt học này. Tỷ hẳn là có nghe Tinh Túc lão quái Đinh Xuân Thu? Đó chính là kẻ thù của sư phụ!

— ra là vậy! Nhưng đệ đã biết là người nhà, cớ sao lại huỷ hết tu vi bọn hạ nhân?

— đệ đang cần nội lực của bọn họ. Vả lại như thế, họ còn giữ được mạng. Sắp tới kẻ thù tới đây, một chiêu là đoạt mạng. Bọn họ chỉ là chịu chết mà thôi!

Đoàn Dự thật sự chẳng muốn phí miệng lưỡi tán tỉnh hoa trà với Vương phu nhân. Hắn dùng luôn thân phận là đệ tử thần tiên tỷ tỷ để dễ dàng hành động ở Mạn Đà Sơn Trang.

Với hai tuyệt học Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, Vương Phu nhân không một chút nghi ngờ. Dù bà ta có không thích Đoàn Dự thì cũng không dám nói.

Huỷ võ công 1 đám gia nô của Mạn Đà Sơn Trang cũng chính là để ngầm răn đe Vương phu nhân. Chỉ cần hắn không hài lòng, cả sơn trang này cũng chỉ là một “bữa ăn nhẹ” đối với Đoàn Dự.

Vương phu nhân sai hạ nhân thiết yến, mời rượu Đoàn Dự.

Sau khi no say, hắn bảo phu nhân cần làm gì cứ tự nhiên, không cần để ý hắn. Bởi vì hắn biết, sau khi Đoàn Chính Thuần bỏ bê bà ta, bà ta liền rất hận bọn đàn ông đã có gia thất mà bày đặt có tiểu tam, tiểu tứ.

Nếu không chịu giết chính thất, lấy tiểu tam, liền biến thành phân bón cho hoa trà!

Vương phu nhân sai người cẩn thận hầu hạ Đoàn Dự trước khi rời đi.

Đoàn Dự liền đi thăm vườn trà, tranh thủ cơ hội gặp Vương Ngữ Yên.

Hắn thấy nàng cùng mấy nô tì thân cận của Vương Phu Nhân nói chuyện ở một góc vườn yên tĩnh.

Vương ngữ Yên rất quan tâm tới tình huống của Mộ dung Phục.

Đoàn Dự biết nàng là cô gái si tình, một lòng một dạ nghĩ tới biểu ca. Nhưng Mộ Dung Phục trong lòng chỉ có 2 chữ “phục quốc”! Thật sự ở cạnh một mỹ nhân cấp bậc như nàng mà vẫn không hề dao động!

Kể cũng lạ từ thời Ngũ Hồ Yên Quốc tới nay đã mấy trăm năm. Họ Mộ Dung mất quốc cũng trải qua mười mấy đời. Vậy mà bọn họ vẫn giáo dục con cái một cách cực đoan, lấy phục quốc là cố gắng duy nhất trong đời.

Chỉ có phục quốc mới là trọng đại! Vợ con chỉ đơn giản là nối dòng, chẳng quan trọng xấu đẹp!

Mải thẩn thơ với những suy nghĩ trong lòng, Đoàn Dự khẽ thở dài, khiến Vương Ngữ Yên phát hiện ra có người!