Thần
Chương 21
Đoàn Dự mượn chuyện Mộ Dung Phục đang bị nghi vấn ám sát một số cao thủ bằng chính tuyệt học của họ để tâm sự với Vương Ngữ Yên.
Đang lúc cao hứng thì có ả nha hoàn hớt hải chạy vào:
— nguy rồi! Cô nương! Lão thái thái.. muốn chặt tay A Châu, A Bích tỷ tỷ !! Vương cô nương! Van xin cô nương hãy cứu họ!
— ôi.. bọnnhoj đang ở nơi nào?
A Châu A Bích là thị tỳ của Mộ Dung Phục, nếu để họ xảy ra chuyện ở đây, nàng sẽ không chịu nổi sự trách móc của y sau này!
Nàng vội vã chạy đi tìm mẹ van xin.
Đoàn Dự len lén theo sau chờ đợi. Một hồi thì thấy Vương ngữ yên đẫm nước mắt mà đi ra.
— Vương cô nương!
— Đoàn công tử. Mẫu thân không chịu giúp biểu ca của ta!
— cô nương có bao giờ nghĩ tới, cô nương thông hiểu võ công phần lớn các môn phái trong thiên hạ, tự mình tới giúp biểu ca của mình!
— Tự mình giúp ư? Bằng cách nào?
— Trốn! Chỉ cần cô nương trốn nhà, tự tìm tới chỗ biểu ca là được!
— Nhưng ta chưa từng ra ngoài bao giờ! Dù biết huynh ấy đang đi chùa Thiếu Lâm, cũng chẳng biết nơi ấy ở đâu?
— Ta có thể dẫn đường giúp cô nương! Còn A Châu A Bích nữa! Phu nhân hẳn sẽ không rút lại quyết định chặt tay 2 nàng ấy. Chúng ta nhất định phải cứu các nàng ấy!
— như vậy cũng được sao!
— Được. Cô nương biết A Châu, A Bích đang ở đâu không?
— ở chỗ Nghiêm bà bà!
Đoàn Dự được Vương ngữ Yên dẫn đường, vòng vèo trong rừng hoa trà, tới một căn nhà đá. Nơi chuyên giam giữ và hành quyết người của Mạn Đà Sơn Trang.
— Cô nương ở đây chờ ta!
Đoàn Dự thi triển lăng ba vi bộ, như con gió lao vào phòng đá, nháy mắt hút sạch nội lực của Nghiêm bà bà và mấy tên bảo vệ.
— Tinh. Chúc mừng chủ nhân. Số lượng Chân Nguyên của chủ nhân đã tăng lên tới 174.
Trong phòng, A Châu và A Bích đều đang bị trói vào cọc hình thập tự, đao phủ đã sẵn sàng đại đao chém tay của 2 nàng.
Thấy Đoàn dự, cả hai mừng phát khóc.
Đoàn Dự cởi trói cho 2 nàng.
— Chúng ta rời khỏi đây mau. Để họ kéo đến thì khó thoát!
Vương ngữ Yên thạo đường, dẫn bọn Đoàn Dự thuận lợi chạy ra bến thuyền. Bốn người leo lên 1 thuyền, A Châu, A Bích ra sức chèo đi.
Đến tận khi cây cối của mạn Đà Sơn Trang đã khuất bóng mà họ vẫn chưa yên tâm!
chèo tới tận tối trời, A Châu mới nói:
— Vương cô nương, nơi này cách chỗ ở của tiện tì không xa. Hay là chúng ta tới đó nghỉ một đêm?
— Thế cũng được!
Chèo tới đêm thì xa xa có ánh đèn:
— Kia là Thính Hương Thuỷ Tạ của A Châu tỷ! A Bích reo lên.
Cành tới gần càng thấy đèn đuốc sáng trưng. A Châu chợt ngừng chèo:
— Vương cô nương! Có địch nhân tới!
— A, sao cô nương biết?
— Chúng tự tiện lấy rượu của tiểu tì ra uống! Mạt Lị Lộ, Mai Quế Lộ! Ôi cả Hàn Mai Lộ bao nhiêu tâm huyết của tiểu tì!
A Châu vừa nói vừa vội tới phát khóc!
— Bọn chúng tổng cộng có gần 40 người. Các vị cô nương đợi tại hạ ở đây!
Khoảng cách từ thuyền nhỏ tới Thính Hương Thuỷ Tạ cũng mấy trăm mét, vậy mà Đoàn Dự dùng Lăng Ba chạy trên mặt nước chỉ mấy giây đã vào bên trong.
Chỉ nghe bên trong phát ra ồn ào rồi im bặt.
Đoàn Dự mừng rỡ, đám người này đều là cao thủ trên 20 năm công lực. Dù nội lực của chúng hỗn tạp thiếu tinh thuần, cũng giúp hắn ngưng tụ gần 300 chân nguyên.
Nâng tổng số chân nguyên lên 431 hạt, tu vi đạt Nguyên Khí kì tầng 5.
— tinh. Chủ nhân đã có thể sử dụng những bí kíp hoặc vũ khí tiên đạo. Kiến nghị chủ nhân nhanh chóng mở Thương Thành, để có thể hoán đổi vật phẩm!
Để mở thương thành, Đoàn Dự cần tới 100 tinh trùng. Hiện tại đó là một số lượng lớn! Về mặt thực lực, hắn có lẽ đã đứng đầu thiên hạ, những đồ vật tiên đạo có lẽ cũng chưa cần thiết lắm.
Đoàn Dự búng người, lướt trở lại thuyền nhỏ. Chúng ta lên được rồi. Mọi việc đã xong.
Bốn người cập thuyền vào bến Thính Hương Thuỷ tạ, chỉ nghe thấy những âm thanh rên rỉ, thở hổn hển nặng nhọc của đám người trong sảnh.
Mấy nàng tò mò nhìn vào, thấy khoảng 40 gã đại hán, kẻ nằm người ngồi, ai nấy uể oải, và đặc biệt, chẳng thấy có tý dao động nội lực nào cả.
Các nàng nào có thể ngờ đám này đều là một đám thành danh cao thủ. Từ Diêu Bá Đương của Tần Gia trại, tới Tư Mã Lâm phái Thanh Thành, Chư Bảo Côn phái Bồng Lai . Có điều gặp phải Đoàn Dự của hiện tại, thật chẳng khác nào một lũ trẻ nhỏ quậy phá gặp thầy giáo nghiêm khắc !
— Các vị là ai? Tìm tới nhà ta là có chuyện gì?
A Châu thu hồi kinh ngạc hỏi. Đi theo Mộ dung Phục đã lâu, những chuyện tương tự, nàng cũng đã gặp nhiều.
— bản môn chủ Tư Mã Vệ bị chết bởi Phá Nguyệt Truỳ! Ở Thanh Thành, chỉ có ta, Chư sư đệ và cha ta là Tư Mã Vệ biết dùng. Lúc cha ta bị giết, ta và sư đệ ở cạnh nhau, nên đối thủ chỉ có thể là Cô Tô “Gậy ông đập lưng ông” các người! Ngoài Mộ Dung Phục thì còn có thể là ai!
Tư Mã Lâm đã bị hấp hết nội lực, vẫn cố gắng gượng nói.
Diêu Bá Dương cũng nói:
— cụ tổ nhà Mộ Dung nợ Diêu gia nhà ta 1 trăm vạn lạng vàng, 1 nghìn vạn lạng bạc. Giờ cũng tới lúc hoàn lại! Thiếu chủ nhà cô còn nhỏ không biết, nên bọn ta tìm Mộ Dung Bác đòi nợ. Nay ông ta đã chết thì nợ cha con trả!
Đoàn Dự cười cười nói
— các ngươi còn có sức để nói nhăng cuội như vậy sao! Các ngươi nghĩ là có thể đạt được thứ mình muốn lúc này sao?
Gần 40 người mặt xám nghoét! Cao tầng Thanh Thành phái hầu như tụ tập ở đây, lần này coi như Thanh Thành Phái bị xoá sổ rồi!
Cả Tần Gia Trại cũng chung số phận. Những cao thủ mạnh nhất của bọn họ cũng tham gia chuyến đi này!
Đúng lúc này chỉ thấy rầm một tiếng, cả thuỷ trúc rung rinh như động đất.
Thì ra là do một hán tử tầm hơn 40 tuổi từ trên cao đáp xuống.
— Bao thúc thúc! Vương Ngữ Yên mừng rỡ nói.
— sai rồi! Sai rồi!
— sao lại là sai! Chính là Bao thúc thúc!
— sai rồi, sai rồi, rất sai! Mộ Dung công tử gọi ta là tam ca, cô nương tại sao có thể gọi ta là thúc thúc !
Vương Ngữ Yên nghe vậy, nghĩ tới gì đó mà đỏ ửng mặt. Đoàn Dự nhìn không chớp mắt chút nào.
Bao Bất Đồng kinh ngạc nhìn đám người uể oải nằm dưới sàn. Lão nhận được tin từ một nô tỳ bỏ chạy khỏi Thính Hương Thuỷ Các, vội vàng dùng khinh công không để ý hao tốn công lực chạy một mạch tới đây ứng cứu. Nào ngờ mọi chuyện có vẻ như đã xong.
— Bao.. tam ca, biểu ca thế nào rồi?
— công tử gần đây bị khắp nơi đổ oan là hung thủ giết người. Như cái tên Tư Mã Vệ kia, võ công kém cỏi, cần gì tới công tử đích thân ra tay giết y! Công Tử mạnh hơn ta cả chục lần, mà ta chỉ cần 1 ngón tay cũng có thể giết chết Tư Mã Vệ. Nên khẳng định không phải công tử ra tay! Ở Đại Lý, một đám hoàng thất nghi ngờ Công Tử sát hại Huyền Bi lão đầu trọc! Thật sự rối tinh rối mù, khiến công tử phải đích thân đi Thiếu Lâm giải thích! Ta được công tử sai làm việc ở Phúc Kiến nhằm ngầm giúp Thiếu Lâm. Bọn ta đang muốn cùng Thiếu Lâm liên thủ, há lại đi giết thầy chùa của bọn họ! Vả lại võ công công tử có cao, cũng đâu thể dùng Vi Đà Chử giết người từ ngoài ngàn dặm! Công Tử đã tới Đại Lý bao giờ đâu!
Sau khi kêu gia nô làm cơm, châm rượu, Bao bất Đồng lại nói:
— mấy hôm nay ta cùng Phong tứ đệ hợp tác tìm hiểu là ai dám cả gan vu oan giá hoạ cho nhà Mộ Dung!
— vậy bao tam ca và phong tứ ca đã tra ra gì chưa?
— khẳng định không phải Thiếu Lâm, cũng không phải Cái Bang vì phó bang chủ của họ là Mã Đại Nguyên cũng mới chết bởi Toả Hầu Công! Mã Đại Nguyên võ công chẳng ra gì nhưng y chết bởi chính võ công thành danh của mình. Nên ai cũng nghĩ y bị Công Tử giết!
Cuối cùng Bao Bất Đồng nói là các đệ tử Cái Bang khắp nơi đang kéo về Giang Nam tụ tập, không biết sắp xảy ra chuyện lớn gì. Nên lão định sẽ cùng Phong Bất Bình đi xem.
Đang ăn thì nghe tiếng lục lạc,
— Là nhị ca đưa tin!
A Châu ra ngoài hiên bắt lấy con bồ câu đưa thư, đưa cho Bao Bất Bình.
Đọc xong lão nói
— nhị ca nói là một đám cao thủ của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường cũng tới Giang Nam, kêu ta đi điều tra. Vương cô nương cùng đi không?
Rồi y bỗng quay qua Đoàn Dự:
— ngươi nãy giờ cứ ngồi nghe chuyện của bọn ta, thật là rảnh rỗi. Giờ bọn ta muốn nói chuyện riêng. Ngươi biến đi đâu thì biến đi! Bọn ta định đi tỷ võ, cũng không cần ngươi đứng xem!
Đoàn Dự nhìn Bao Bất Đồng đắn đo có nên hút hết nội lực của lão không. Làm như vậy chính là cứu mạng lão. Lão ngu trung với Mộ Dung Phục, sau này lại chết trong tay kẻ mà mình một mực trung thành.
— vậy xin cáo từ!
Đoàn Dự biết lúc này trong tâm hồn Vương ngữ Yên chỉ có Mộ Dung Phục. Quấn lấy nhiều chỉ tổ khiến nàng chán ghét. Cần kiên nhẫn để chính nàng nhìn ra bản chất của Mộ Dung Phục mới được.
— trời đã tối, công tử lại không thuộc đường, làm sao đi, hay để sáng mai.
Vương Ngữ Yên nói vậy nhưng nét mặt lạnh lùng, coi hắn như bao kẻ dưng nước lã khác.
Đoàn Dự thở dài
— bây giờ hay sáng mai cũng không khác nhau bao nhiêu!
A Châu nói:
— vậy thì nô tì sai người đưa công tử đi!
— đa tạ! Tại hạ tự đi được!
Đoàn Dự nhún chân, nhẹ nhàng cất bước, khi thì đạp thuỷ, lúc thì đạp không từ từ biến mất trong màn đêm.
Bao Bất Đồng chợt toát một thân mồ hôi lạnh. Lão không ngờ công tử thư sinh này lại có tạo nghệ khinh công thâm hậu như vậy! Đừng nói lão, ngay cả Mộ Dung Bác tiên sinh cũng không thể nào làm được như thế!
— đó là kẻ nào?
— hắn là thế tử nước Đại Lý, bị nhà sư nước Thổ Phồn muốn đem tới thiêu sống trước mộ lão gia!
A Châu trả lời.
— nhà sư Thổ Phồn đó mạnh tới mức nào mới có thể bắt sống được Đoàn Công Tử này !?!?